I do not believe happy ... I believe you ...양귀비 ♥ 퀀 하오

양귀비 ♥ 퀀 하오

Trong từ điển của ta không tồn tại hai chữ tha thứ, nếu như có thể quên đi được thì đó là sự tha thứ lớn nhất.


Ái tình là cái gì mà đòi so với thiên trường địa cửu ? Một kiếp người nhỏ bé bì thế nào với vạn dặm giang sơn ?

Thứ Năm, 30 tháng 6, 2011

Entry lễ bế giảng năm học 2010-2011 :)

21/05/2011
:)
LỄ RA TRƯỜNG
 Làm sao tôi quên được cái ngày nay cách đây 3 năm...
Tôi là h.s lớp 9 :)..
Tôi được tuyển thẳng lên lớp 10 công lập và đỗ 10 chuyên văn trong niềm hân hoan của cha mẹ, và tự hào của chính bản thân tôi...
Làm sao mà tôi quên được cái ngày đó cách đây 3 năm...tôi đã chia tay lớp 9 của mình như thế nào...
Trong làn mưa của ngày hôm ấy, chúng tôi ôm nhau từng người từng người trong lớp học quen thuộc...Và hôm nay mưa cũng rơi...
Trong ngày chia tay lớp năm ấy, chúng tôi đã hứa hẹn biết bao điều...Và hôm nay chúng tôi cũng đã hứa...
Rồi...Tôi lại k làm đc lời hứa...Chứng minh rằng tôi là kẻ thất bại của ngày hôm nay..
Quá khứ - Tôi hứa sẽ học tốt, phấn đấu mãi là h.s ngoan, mãi là người bạn đáng tự hào của tập thể 9B...
Hiện tại - Tôi chứng minh cho lời hứa đó 1 cách phũ phàng, tôi thất bại!



Tôi đã để lại quá khứ sau lưng...Quá khứ của 1 thời cấp 2 trong sáng hồn nhiên và ngây thơ...
Tôi đã trả lại quá khứ 1 tương lai sau đó u ám và đầy nước mắt...

Vì sức khỏe, vì c.s vì gia đình và vì lực học...Tôi k theo được lớp Chuyên văn tôi hằng tự hào...
Tôi chuyển trường rất nhiều..:)..

Và hôm nay tôi k ngờ rằng, thực ra tương lai sau quá khứ mà tôi hằng cho rằng nó thất bại, u ám...
Thực ra cũng đẹp như bao tương lai được gọi là đẹp # đấy chứ...

- 3 năm học cấp 3...3 năm với cái tuổi đáng lưu nhiều niềm vui hạnh phúc và cả những kỉ niệm đẹp nhất trong đời học trò của mỗi con người...
Vậy mà tôi đã để phí mất 2 năm
Đến hôm nay tôi mới biết..quý..từng giờ từng phút đang trôi qua...Nhưng tôi k hối tiếc :)..
Vì có lẽ mất đi 2 năm đầu..Tôi mới nghiệm đc ra năm thứ 3 đẹp làm sao...

Giờ phút này của ngày hôm nay, trong tôi hiện ziện nhiều cảm xúc mà tưởng rằng tôi đã mất từ lâu...
Con gái tôi - Hoàng Hoa, nó học cùng lớp và nhận tôi làm Bố, lên đọc bài diễn thuyết thay mặt cho toàn thể khối 12..
Bài văn ấy làm tôi thực sự muốn khóc..
K phải con người mít ướt của tôi lại tìm về với tôi đấy chứ..K phải lúc này bé Ami mít ướt ạh..
1 lúc nào đó, tôi sẽ thừa nhận bạn, nhưng k phải lúc này...
Bài văn ấy thực sự làm tôi buồn..
Ồh có phải không, con người mau buồn mau cười và mau zỗi lại trở về với tôi...Nhưng cũng k phải lúc này...vì tôi vẫn chưa trả đủ đc cho quá khứ nỗi đau ấy...
Bài văn ấy thực sự hay, thực sự đúng tâm trạng 12 chúng tôi...Tôi thực sự vui khi nhớ lại những kỉ niệm đã qua, nhưng nước mắt đã rơi, những nỗi buồn niềm vui đã có...
Vậy thì tôi nên làm gì..? Trả thù tiếp hay buông...
Tôi sẽ đón lại những người bạn trong tôi đã mất, hay là tiếp tục để họ chờ, rồi sẽ có 1 ngày mất hẳn họ...


Ngày hôm nay chia tay, nhưng k phải mãi mãi...
Ngày hôm nay ra trường, nhưng k phải k thể trở lại...
Cười...
Tôi sẽ chẳng bao giờ quên...
Chẳng bao giờ quên đâu...
- Thầy sinh với những bài học cười ngiêng ngả, những con số tính toán mang chủ đề hot cháy mắt...Và cả những cái tên của chúng tôi đc thầy biên tập lại 1 cách bài bản để ghép vào Sơ đồ lai, hay cả những sơ đồ phả hệ zài zòng phức tạp...Làm sao chúng em quên đc thầy và những bài học vừa cười vừa tâm sự vừa học chăm chỉ...tiếp thu 1 cách thú vị.....
- Thầy Toán - luôn nhiệt tình trong những bài giải khó, luôn cười với lớp...Mặc dù là thầy cũng có điểm đáng ghét, với chiều cao hơn 1m8 thầy lại cứ viết tới tận mép bảng bên trên, làm cho lũ học sinh có chiêu cao khiêm tốn như tụi tôi xóa bảng mà cứ nhảy tưng tưng phát mệt...Ôi làm sao quên...
- Cô giáo văn với những bài học zài zằng zặc, những zờ cô trò mún gãy tay...chỉ vì chép văn quá dài...Cả những câu nhận xét đầy ''ác bá'' của cô...hjx..em sợ khi cô nhận xét cô ạh...:(..Nhưng cô quả là baby của trường, tuy đã có ck có con nhưng cô cười vẫn ngây ngô, vẫn cứ phồng má khi suy nghĩ...điều đó làm chúng em bùn cười...
- Ôi cả cô chi - cô giáo chủ nhiệm zạy anh của chúng tôi, cô luôn nghiêm khắc, ít khi cười, và luôn thẳng thắn đến đáng sợ T_T...chúng tôi nể cô 10 thì sợ cô đến 8 :|...Nhưng cái mà chúng tôi nhận ra là cô thực sự là 1 mảng đời đáng thương, đáng yêu...Chúng em yêu cô nhiều lắm, mặc dù cái môn Anh nó chả bao giờ yêu lại chúng em như cô đâu...
- Và cả thầy sử - 1 ông thầy k bụng phệ nhưng béo tròn, 1 ông thầy đang zạy về thế chiến thứ 2 có thể nhảy ngay sang chia sẻ thông tin về vụ đi bắn chim hay câu cá của mình chiều hôm trước...:|..Những bài giảng của thầy luôn phong phú, chúng tôi luôn thích đc nghe thầy kể về chiến tranh, kể về cách nước phát triển hay kể về những đời sống thường ngày của thầy, của cách chiến sĩ lão thành về hưu nơi thầy sống...
Và nhiều thầy cô khác, k thể nao quên...Ví như thầy Hóa, luôn zạy học sinh và đi kèm là những cái cốc đầu đau điếng, tôi đã có lần đc thử cái cốc đầu huyền thoại ấy, nhưng giờ thầy đã làm cha, cái tính bốc đồng ấy cũng đã giảm đc đôi phần, có phải vì thế hay k mà chúng tôi cũng bớt phải sức zầu vào đầu mỗi khi bị thầy cốc... 
Còn nhiều, nhiều kỉ niệm khác nữa...
Nhưng giờ phút này thì k thể nào nhớ ra hết được...hì hì, Thôi thì cứ tự sướng trong trái tim mình vậy...Mong rằng kết quả thi tốt nghiệp và đại học sẽ k làm chúng tôi xấu hổ để mà quay về trường, ôm lấy những người cha, người mẹ thứ 2 đầy thân thương ấy...
 
Hôm nay đây, đứng trên bục nhận giải thưởng học sinh tiên tiến của trường, tôi vinh dự là thành viên của 1 tổ chức 12a1 đầy thiên tài..hí hí...
Mặc dù sau khi nhận $ và bằng khen thì mặt đứa nào cũng đểu như nhau...Tâm lí zựt đồ nhau ý mà...Thân thương quá cơ..!
 
Dự kiến ngày 26/05 sẽ liên hoan..Mong chờ ngày đó quá :)..1 ngày để khép lại 1 trang zấy, và viết thêm 1 trang zấy #....
Trang zấy cuộc đời của tôi...

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét