I do not believe happy ... I believe you ...양귀비 ♥ 퀀 하오

양귀비 ♥ 퀀 하오

Trong từ điển của ta không tồn tại hai chữ tha thứ, nếu như có thể quên đi được thì đó là sự tha thứ lớn nhất.


Ái tình là cái gì mà đòi so với thiên trường địa cửu ? Một kiếp người nhỏ bé bì thế nào với vạn dặm giang sơn ?

Thứ Tư, 27 tháng 7, 2011

Nhật Kí Chàng Lọ Lem - Chap 11

Chap 11

Chúng tôi gọi Taxi và đi đến một nhà hàng Nhật.Vẫn là hình thức ăn Buffet.Anh Usa không đi cùng chúng tôi, vì ăn đi cùng với người yêu trên một chiếc xe máy và dẫn chúng tôi đi.Đường phố HCMC công nhận đông đúc và có quá nhiều xe máy.Bữa ăn trưa cũng kéo dài gần 1h đồng hồ.Mấy ông này vừa ăn vừa nói chuyện, ăn thì ít mà nói thì nhiều.

Mặc kệ họ, tôi cứ ngồi ăn hết món này tới món khác.Thật sự là tôi cảm giác mình rất lẻ loi, đi cùng lũ bạn, Yuu cũng ít quan tâm chọc ghẹo tôi hơn.Ryo thì nhào vào cá cược uống bia không thua gì anh mình.Cậu ta tuy là Uke, nhưng chẳng khác nào Seme cả.Bây giờ có thể thấy rõ là chúng tôi tụm thành 2 nhóm, nhóm bên Yuu thì toàn các Seme, còn bên tôi thì chỉ có tôi và Nguyên, dĩ nhiên >_< Bởi vì chúng tôi không uống bia cũng không uống rượu.


“Xin lỗi, cậu tên Masako phải không?”


Ngồi một hồi chán chê, cậu ta mới mở miệng bắt chuyện với tôi.


“Uh…có chuyện gì không? Mà sao cậu không ra ngồi với Usa cho vui?”


“Hihihi…anh ấy bảo tốt nhất là tôi không nên ngồi đó”


Cậu ta cười thật tươi và đáp lại.Trời, cũng vì chán quá, nên tôi mới nhẫn nại để mà nói chuyện.


“Sao vậy?”


“Nothing,Usagi hay có tật xấu lúc bên bạn bè lắm.Anh ấy không thích tôi ngồi chung để thấy mấy cái tật xấu đó”


“Usagi????”


Tôi trợn mắt lên nhìn cậu ta.


“Không, đó là biệt danh mà tôi gọi anh ấy thôi.Buồn cười lắm, mỗi lần tôi gọi vậy, anh ấy đều đưa hai tay lên đầu.Chạy tới gần tôi và nói :Anh là con thỏ dễ thương của em, chịu hông? “


Cậu ta nói và cười khúc khích.Trời ạ, họ hạnh phúc thật đấy.Anh ấy chưa bao giờ có cái cử chỉ đó với tôi cả.Thời tiết ở VN lúc này thì nóng.Tôi tuy mặc có một lớp áo mà vẫn thấy nóng hừng hực.Ngồi được một lúc thì đám Seme bên kia cũng xử xong bữa ăn trưa của họ và cả đám kéo đi chơi chỗ khác.Nếu tôi mà nói chuyện với cậu ta thêm chút nữa thì chắc cái đầu bốc khói luôn vì ghen tức mất.


Nói chung, ngày đầu tiên qua VN. Chúng tôi ở HCMC nhưng không đi đâu nhiều,chủ yếu ngồi trong khách sạn vì nóng.Nhưng Usa cũng nói với chúng tôi là đừng đi đâu, để ngày cuối về rồi hẵng đi cho thú vị.Chiều hôm đó, trước lúc cả đám chia tay về phòng thì Usa phổ biến kế hoạch du lịch.


“Sáng mai, 7h00’, sẽ có xe đến tận khách sạn đón đi Nha Trang. Một vùng biển du lịch đẹp và nổi tiếng của VN.Chúng ta sẽ tắm biển ở đó 3 ngày 2 đêm.Sau đó về lại HCMC một ngày cho mấy bồ nghỉ ngơi.Sáng ngày kế sẽ tiếp tục đi Đà Lạt, cũng là một thành phố du lịch có tiếng.Khí hậu ở đó mát mẻ và dễ chịu hơn ở đây.Sẽ ở đó 4 ngày 3 đêm.Trọn gói là hơn một tuần.Nhưng cũng về lại HCMC ở thêm 4 ngày 3 đêm nữa cho thăm thú ở đây rồi về lại Tokyo, Ok?”


“Ok”


“Đừng quên chỉnh đồng hồ của mấy ông đó,bây giờ là 6h00 P.M”


Rồi, một hành trình khá dài, gần 2 tuần ở nước ngoài.Tuy là chỉ đi có 2 nơi trên đất VN này, nhưng sao tôi có linh cảm là chuyến đi này sẽ mệt mỏi lắm.Chẳng biết nữa, bây giờ về phòng bật cáp lên coi rồi ngủ thôi.Đúng là những ngày rảnh rỗi,chưa bao giờ mà tôi lại có nhiều thời gian phè phỡn như thế.


Giường bên kia, tên Yuu đang bắn game trên cái máy Latop của hắn.Còn anh Hiro thì đã xuống dưới chỗ tiếp tân để hỏi nối mạng Internet.Anh Hiro đến đây cũng vì công việc, anh sẽ đi dự cuộc họp của đoàn luật sư Châu Á vào những ngày chuyến đi của chúng tôi sắp kết thúc.Còn dự án của công ty chúng tôi thì không biết nữa, giám đốc nằm bên kia, nhưng mà sao thấy hắn rỗi hơi quá nên tôi cũng không muốn nhắc.Lòng thì không yên, nên tôi hỏi:


“Yuu”


“Gì?”


“Dự án của công ty lo đến đâu rồi?”


“Resort 4 sao ở VN?”


“Uh”


“Đừng lo, mai chúng ta sẽ tới đó mà.Nha Trang, tỉnh Khánh Hòa, VN.Người của công ty đã xuống rồi, họ Mail tới, mai tôi chỉ xuống để coi làm ăn ra sao thôi”


Hắn trả lời, tỉnh bơ bắn game.Vậy là mai Yuu cũng đi một công đôi việc.


“Anh cũng đi vì công việc, tiện ghê há”


“Đương nhiên, tôi là Yuu mà.Lúc nhỏ đã được Papa dạy dỗ: Làm gì cũng phải có lợi mới làm”


“Bố anh à?Tôi chưa thấy bố anh bao giờ”


“Thấy rồi sẽ ngạc nhiên đấy.Nhưng mà thôi đừng nói về bố tôi, tôi sợ ổng lắm, nhắc là nổi gai ốc lên rồi”


Yuu đáp lại, gương mặt hắn nhăn nhó đến tội nghiệp.Tôi cười sặc sụa về cái gương mặt đầy biểu cảm của hắn.Vui chết đi được.Thế mới biết, tôi vẫn còn may mắn lắm khi không phải làm con của một gia đình như thế.


Tôi nằm hẳn ra giường và dụi đầu vào gối.Tôi lôi giấy vẽ ra vẽ lăng quăng cái gì một chút rồi cũng chìm vào giấc ngủ.Dường như ngày hôm nay đến đây chỉ toàn là để ngủ.Nhưng thôi, ngủ đi cho lại sức, mai còn đi sớm.Tôi nhanh chóng đi vào giấc ngủ của mình một cách dễ dàng…nghe thoảng đâu đó cạnh bên tai là tiếng “bùm,chéo” nho nhỏ phát ra từ cái Latop của hắn.


---


9h30 P.M


“Yuu”


Hiro đập đập vai hắn.


“Cái gì?”


Yuu lầm bầm bực bội.Chả là chơi được một lúc, hắn cũng lăn quay ra ngủ.Lạ thật!


“Dọn dẹp đi, ngủ gì mà bày bừa”


“Rồi rồi.Mà ông làm gì nãy giờ? Nói khỏang 7h30’ lên, giờ là mấy giờ rồi ông kia?”


“À…gặp Usa ở dưới, nó rủ uống rượu và nói chuyện phím ấy mà”


“Giời ạ, ông rảnh rỗi hơn tôi nghĩ”


Yuu trả lời, ngáp ngắn ngáp dài ngồi dậy.Tôi cá chắc rằng ở nhà hắn không ngủ trước 12h.Hắn dọn dẹp bên giường hắn, rồi chui qua dọn dẹp…bên giường tôi.


“Lại ngủ quên”


Hắn cười, dọn dẹp cái đống bày bừa trên giường cho tôi.Rồi lại kéo tôi nằm ngay ngắn lại.Lúc này thật sự là tôi đang ngủ say như chết, chính vì như thế nên hắn mới “tự nhiên” như thế.


“Ngủ ngon bé yêu”


Trời!!! Hắn hôn lên tóc tôi rồi quay trở lại giường hắn.


“Này Yuu, bố ông có hay qua đây không?”


“Hỏi chi vậy?”


“Không, hồi nãy Usa có nói với tôi là thấy một người giống bố ông ở gần khách sạn New World”


“Cái gì? Tả người đó coi?”


“Thì giống ông đó, mặc đồ đen thui, nhưng mà không nhìn rõ mặt”


“ực…”


Yuu nuốt nước miếng…


“Ông hãy chúc phúc cho tôi bằng cách lạy trời rằng không phải đi >_<”


Ngay sau câu nói, hắn chắp tay lạy ra hướng cửa sổ.Còn Hiro thì cười phá lên.Tôi biết rằng hắn sợ bố, nhưng không thể ngờ được là lại sợ đến mức này ^.^


Ông trời có mắt đấy chứ…

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét