I do not believe happy ... I believe you ...양귀비 ♥ 퀀 하오

양귀비 ♥ 퀀 하오

Trong từ điển của ta không tồn tại hai chữ tha thứ, nếu như có thể quên đi được thì đó là sự tha thứ lớn nhất.


Ái tình là cái gì mà đòi so với thiên trường địa cửu ? Một kiếp người nhỏ bé bì thế nào với vạn dặm giang sơn ?

Thứ Bảy, 20 tháng 8, 2011

Đuổi bắt (捕獲)


Đuổi bắt (捕獲)

Tác giả: Huyền Vĩ Kế

Dịch: QT ca ca
Edit: Diệp Mạn Thanh
Beta: ngoctram631992
Thể loại: đoản văn, hài, nhất công nhất thụ, HE
Editor: bởi vì làm Kim Giáp Cảo chương 3 không kịp, ta bồi tội các nàng bằng đỏan văn này vậy. Hừ, không có H mà dài như vậy. Đáng hận a!
[ Bản dịch chưa đc sự đồng ý của tác giả và người dịch.]
-------------------------------------------------------------------------------------------------------------
Ta là đệ tử duy nhất của sư phụ, sư phụ có một sư huynh duy nhất, sư bá lại dưỡng độc nhất một đồ nhi. Nói chung tòan môn phái chúng ta đến giờ có đúng bốn người chưa kể lão tổ sư sáng lập. Vậy mà sư tổ lâu lâu vẫn chép miệng, lười nhác nhìn toàn môn phái, quạu quọ mà rằng:
“Sao lại nhiều như vậy? Sớm biết lão tử chỉ nhận một đồ nhi. Quản lí thật là mệt.”
Sư bá nói sở dĩ sư tổ nói vậy cũng có cái lí của y. Sư tổ đối với kinh thi và võ công chỉ nhìn qua một lần lập tức ghi nhớ toàn bộ. Thế nhưng ngòai ra thì cái gì cũng tuyệt trôi tuột qua não bộ không còn lấy một vết hằn. Làm sư đồ với nhau gần hai mươi năm, sư tổ cảm thấy bản thân vô cùng kì tích đã nhớ được tên toàn bộ đồ đệ trong bang, tính luôn cả tên mình.
Xét theo vai vế, hắn là đồng môn sư huynh của ta, thế nên dù lớn hơn hắn hai tuổi, ta vẫn phải gọi hắn một tiếng Kiều sư huynh.
Cha nương ta chết trong một trận lụt lớn. Khi ấy ta còn rất nhỏ. Chỉ nhớ trôi dạt theo con nước bao nhiêu ngày đêm, tưởng chừng phải chết khô trên khúc gỗ ấy. Cho đến khi mi mắt nặng nề mở ra, ta gặp được sư phụ, bắt đầu những tháng ngày ở Tuyết Kì Cốc.
Sư phụ ta nói là tiêu sái thì không tiêu sái, nói là anh tuấn lại càng không anh tuấn. Bởi vì y chung qui vượt qua hai điều đó, là một nam nhân băng cơ ngọc cốt, dung mạo lẫn thần thái đều lẫm liệt xuất chúng; vừa nhìn đã biết được không ít mỹ nữ trong thiên hạ ao ước sánh đôi.
Nếu sư phụ được hết thảy nữ nhân ái mộ thì hẳn sư bá bị tất cả bọn họ ghét cay ghét đắng. Vì sao ư? Bởi vì y chính là đại mỹ nhân. Y so với nữ tử không những mỹ lệ hơn hẳn mà khí chất còn đặc biệt tà mị, đặc biệt nguy hiểm_cái mà nữ tử không thể có được. Y xinh đẹp thóat tục, mỗi lần cười rộ lên một cái tuyệt đối kinh diễm nhân tâm, tựa hồ muốn câu hồn đoạt phách đối phương; đôi khi không đánh đã thắng. Kia ta không biết Tây Thi, Điêu Thuyền dung mạo kiều diễm thế nào, chỉ biết lăn lộn giang hồ bao nhiêu năm vẫn chưa gặp nữ nhân nào cùng y sánh được.
Sư tổ nói ta giống sư phụ; Kiều sư huynh giống sư bá. Sư phụ nghe xong sắc mặt từ hồng hào chuyển trắng bệch, sau đó thì đen thuần khiết nha. Sư bá chỉ nhướn mày lười nhác, khóe miệng cong cong biểu lộ tiếu ý xinh đẹp mà quỷ dị vô cùng.
Ta thường ngủ cùng với sư phụ. Thế nhưng thi thoảng sáng sớm ngủ dậy chẳng hiểu sao lại thấy mình đang nằm lăn lóc bên ngoài cửa, Kiều sư huynh đang ngồi xổm bên cạnh lấy cọng cỏ chọc chọc vào mũi ta. Sau đó thì sư bá tiêu sái bước ra từ sương phòng. Mấy ngày sau đó, sư phụ sống chết cũng không chịu ra ngoài, báo hại ta không có người cùng luyện công. Ta buồn bực đem chuyện này kể cho Kiều sư huynh. Hắn tà tà cốc đầu ta, tự tiếu phi tiếu.
“Ngừơi không thể xuống giường được còn có thể dạy ngươi luyện công sao?”
“Ân, sư phụ bệnh nặng như vậy?”
“Không bệnh không bệnh. Là lao tâm qúa độ thôi. Muốn trách chỉ có thể trách ai kia không sợ tinh tẫn nhân vong, một đêm tới bảy lần khiến cho ngừơi ta muốn kêu cũng không còn hơi để kêu a!”, giọng hắn nhấn nhá, nhấn nhá, tựa hồ không phải nói với ta.
“Khụ khụ…”, sư bá đột nhiên ho khan mấy cái, da mặt hơi ửng hồng. (đồ quỷ, dạy con nít hư nà)
“Kiều sư huynh, mấy lời vừa nãy ta nửa điểm cũng không hiểu a.”
“Sau này ngươi sẽ hiểu. Yên tâm yên tâm.” (đây cũng là tiểu quỷ)
Tự nhiên ta có cảm tưởng mình như một con cún được xoa đầu bảo:“Tiểu quai ngoan, sau này sẽ cho ngươi cục kẹo.”
Sư huynh rất thích ăn hiếp ta, lấy ta ra làm trò vui dường như là sở thích của hắn. Bất luận lúc luyện võ hay khi chơi đùa đều tìm cách bắt nạt, chọc phá ta. Có lần hắn nhét một con rắn chết vào áo ta, lần khác lại bôi bột ngứa lên chăn; báo hại tuổi thơ của ta phi thường bị ám ảnh. Hắn thực sự khiến ta tức chết, lắm lúc chỉ muốn nắm lấy cái cổ cao thon thon trắng ngần kia bóp chết. Thế nhưng sư huynh lại rất đẹp, giống như sư bá; đẹp đến tai hại đi. Khi còn bé, hắn đã là đứa oa nhi phấn điêu ngọc trách, xinh đẹp động nhân. Mỗi lần hắn đối ta cười lên một cái, ba hồn bảy vía ta liền bay đến tận Tây Thiên; ngây ngây ngốc ngốc, bao nhiêu tức giận rất nhanh mất sạch luôn. (em cũng mê zai lắm)
Ta vẫn hay nghe sư phụ và sư bá tranh luận rất gay cấn khi nhìn ta và sư huynh.
“Là công.”
“Là thụ”.
“Là công. Cược gì ta cũng cược.”
“Lấy thân thể ngươi cược được không?”
“…”
“Giống ngươi, thì cũng sẽ như ngươi thôi”, sư bá loan loan mi trường tiệp mao, nhãn thần sáng lên thâm thúy.
“Nghĩ cũng đừng nghĩ. Ta nhất định không để Nguyệt nhi đi vào vết xe đổ của ta đâu”, sư phụ xiết chặt tay, bực bội nói thầm.
“Ha, vết xe đổ? Xem ra sư huynh dạy dỗ ngươi chưa kĩ. Phải hảo hảo giáo huấn lại.”, sư bá gian ác cười hiểm mấy tiếng, túm sư phụ điểm huyệt, lôi vào sương phòng. Sau đó ta cái gì cũng không nghe thấy vì sư huynh đã bịt tai ta lại trong khi bản thân hắn thì dính chặt tai vào cửa.
“Vì cái gì không cho ta nghe. Ta muốn biết họ làm gì trong đó.”
“Phi lễ vật thị, phi lễ vật thính. Từ từ ngươi sẽ biết.”
“Ta lớn tuổi hơn ngươi.”
“Sư bá cũng nhỏ tuổi hơn sư thúc.”
Không hiểu sao nhìn hắn cười lạnh một cái, da gà da vịt ta muốn rụng đầy dưới đất.
Mà nhân duyên của Kiều sư huynh với sư bá cũng ly kỳ lắm nha. Nghe nói sư bá là một ngày đẹp trời ra chợ mua đồ đã bắt gặp một đứa nhỏ đang chơi đùa trông rất vừa mắt, liền chạy lại hỏi, “Tiểu tử, muốn theo ta không?” Sư huynh cũng không giống tiểu oa nhi bình thường, “Ân.” một tiếng, kêu đi liền đi. Sau này ta có hỏi hắn vì sao, chỉ nhận được một lời thản nhiên.
“Mỹ nhân, đương nhiên nên đi theo rồi”.
Sư bá nói sư huynh thiên tư xuất chúng là nhân tài võ học trăm năm có một; sư phụ nói ta là đứa oa nhi viện nhuận khả ái, mấy chục năm mới gặp.
Biến cố thực sự xảy ra năm ta lên mười hai. Lúc đó ta cùng sư huynh lần đầu tỷ thí. Ta thắng trong vỏn vẹn nửa chiêu. Thế nhưng người khà khà cười là sư bá chứ không phải sư phụ. Sư phụ nửa chén trà cũng không uống cạn. Ta một trận khó hiểu nha. Tối đó sư phụ gọi ta lại, giọng vẫn trầm bổng ôn nhu, song, sắc diện cực kì nghiêm túc.
“Nguyệt nhi, ngươi nghĩ trận tỷ thí ban sáng ngươi đã làm hết sức chưa?”
“Đồ nhi tự thấy bản thân đã rất cố gắng.”
“Hàng ngày ngươi luyện công thế nào?”
“Mỗi ngày đồ nhi đều đặn bốn canh giờ liên tiếp.”
“Vậy ngươi có để ý lúc ngươi luyện công, tiểu tử kia đang ở đâu không?”
“Sao lại không? Hắn lúc nào cũng lảng vảng gần đồ nhi không chọc phá thì cũng nằm ngủ ngay đơ gần đấy.”
“Hắn luôn ở cạnh ngươi lúc ngươi luyện công, vậy hắn luyện công lúc nào, ngươi có biết không?”
“Đồ nhi…”, phải a! Ta hình như chưa từng thấy qua hắn luyện công, chỉ thấy hắn thi thỏang đọc cảo thư do sư tổ soạn cho đệ tử trong phái. Nói vậy… hắn nếu chỉ cần luyện công chăm chỉ, ta chắc chắn không thể theo kịp…
“Nguyệt nhi”, sư phụ nâng khuôn mặt ta lên, “Sao lại khóc a? Sư phụ đâu có trách ngươi. Chỉ là… nếu sự thực đã như vậy, hà tất ta phải tự lừa dối mình, có khi còn làm ngươi thương tổn…”
“Sư phụ…”, ta nhíu mày, nửa điểm cũng không thông nổi.
“Đi! Chúng ta nhanh chóng rời khỏi Tuyết Kì Cốc.”
“Gì?”
“Trốn. Ngay tối nay.”
Những năm tháng lang bạt giang hồ cùng sư phụ bắt đầu từ đó. Ban đầu ta không hiểu nguyên nhân tại sao mọi chuyện cần phải gấp gáp như vậy, còn chưa kịp tạm biệt sư tổ, sư huynh cùng sư bá. Mấy tháng đầu, ta thực nhớ họ, thực sự rất nhớ tên tiểu tử xinh đẹp chết giẫm kia. Có lần ta gặng hỏi sư phụ mãi, y mới phun ra mấy chữ.
“Nguyệt nhi, vạn nhất có một kẻ quyết tới cùng trời cuối đất truy tìm ngươi cho bằng đựơc, mà võ công của ngươi tuyệt không thể bằng hắn. Ngươi sẽ làm thế nào?”
“Tam thập lục kế, tẩu vi thượng sách.” (ba mươi sáu kế, chạy là thượng sách)
“Hảo, vậy là được rồi.”
Trả lời kì quái như thế, ta cũng không hiểu sư phụ muốn ám chỉ ai. Y còn bảo ta nên ghi vào sổ “tẩu vi thượng sách” để nhớ kĩ. (?)
Từ đó , y chuyên chú dạy ta khinh công và dịch dung thuật, còn nói ta đặc biệt có năng khiếu.
Ba năm, rồi thì từ Giang Nam, Tây Vực, bắc hải, đại mạc, ta cùng sư phụ đều đã đi qua; ta dần lờ mờ hiểu được kẻ đang truy đuổi chúng ta là ai. Chính là, ngay cả tửu lâu, khách điếm, kỹ viện cũng đã ghé qua, ta bắt đầu biết được thì ra không chỉ nam nhân với nữ nhân mới có thể “sinh chuyện” mà nam nhân với nhau cũng “sinh chuyện”, thiếu điều còn lớn hơn. Vết tích trên ngừơi các tiểu quan thực giống với vết tích trước đây trên ngừơi sư phụ, hơn nữa, mấy thanh âm đó, càng giống.
Rốt cuộc ta đem nghi vấn này hỏi thẳng sư phụ.
“Người đang truy đuổi chúng ta là sư bá, có đúng không?”
“…”, sư phụ tiếu nhan một mạt ửng hồng, càng khẳng định ta đã đúng,
“Sao sư phụ lại phải chạy trốn? Ở trong cốc bao nhiêu năm không chạy, sao bây giờ mới chạy? Sư phụ chán ghét sư bá sao?”, ta không biết nên khóc hay cừơi nữa.
“Không có! Ta không có ghét hắn…”, sư phụ ngập ngừng, “Ai bảo hắn không biết tiết chế. Hắn cứ như vậy, ta sẽ bị làm đến chết a.”
Ta nhìn sư phụ đầy thương cảm. (cùng thân phận tiểu thụ nhưng có khuôn mặt tiểu công, thảm lắm a) Sư phụ sau cùng nhét vào đầu ta một bài thuyết giảng lê thê về nỗi đau của tiểu thụ nha. Cái gì mà lần đầu tiên sẽ đau muốn chết đi, hoa cúc gần như rách luôn, chưa kể thắt lưng ba ngày có cảm giác bị chiết làm đôi, chân tay ê ẩm đến đi không nổi. Thực sự quá rùng rợn mà!
Ta hết há miệng lại ngậm miệng, nghe một hồi thì hơi phát hiện ra một điểm kì quặc.
“A… vậy… không phải chỉ mình sư phụ cần trốn thôi ư? Sao lại kéo cả đồ nhi theo? Không phải đồ nhi không muốn đi cùng sư phụ, nhưng mà ít nhất cũng không cần quá khẩn trương như vậy.”
“Cái này…”, sư phụ vẻ mặt như tứơng công tạ tội với nương tử vì đã trót hoa tửu bên ngoài vậy, “… là ta có lỗi với ngươi.”
“Ân?”
“Lúc đó, là ta bị bức bách mới nói bừa thôi. Ta nói với Tần Tần khi nào tiểu Kiều thắng được ngươi, ta mới chịu gả cho hắn.”
“Ách!”, chỉ là vấn đề thời gian. Chả trách sư phụ lại…
“Bất quá, coi như ta giúp sư phụ đi.”
Nhìn vẻ mặt từ bi bác ái vô biên của ta trừng trừng hồi lâu, sư phụ nhỏ giọng.
“Nguyệt nhi, ngươi có biết nếu ngươi đánh thua tiểu tử đó, ngươi sẽ có kết cục gì không?”
“Biết. Đồ nhi sẽ bị hắn chế giễu, chọc cho tức chết.”
“Nguyệt nhi, ta ngày xưa cũng là bại tướng dưới tay Tần Tần.”
Im lặng.
Sư phụ lại bảo ta mở sổ tay ra ghi chép.
“Dù dung mạo giống tiểu công thế nào; võ công không bằng đối phương thì trên giường vẫn là tiểu thụ.”
Ta ghi nhớ điều thứ hai này, hảo hảo ghi nhớ. Từ đó, bản thân càng có động lực học khinh công và dịch dung. Một năm sau, khinh công của ta đã đạt tới mức trên giang hồ tranh hùng không hề có đối thủ. Dịch dung đã tiến bộ đến độ chính sư phụ còn đôi lúc bị lừa.
Trong ba năm ta và sư phụ mất tích, sư tổ có đi tìm chúng ta. Tìm mãi, tìm mãi, rốt cuộc quên luôn bản thân đang đi tìm ai. Duyên số đưa đẩy, sư tổ đụng phải một tên ngốc, kẻ sau này cư nhiên trở thành sư tổ mẫu của chúng ta. Còn sư bá trong lúc điên cuồng sục sạo võ lâm, tiện tay kiêm luôn công việc của ma giáo giáo chủ. Hai năm sau đó, giáo chủ ma giáo và minh chủ võ lâm quyết chiến ở Tuyệt Luân đỉnh. Sư phụ nói với ta y “chỉ đi xem thôi, chỉ đi xem thôi”.
Mấy ngày sau minh chủ một mình trở về từ đỉnh Tuyệt Luân, vừa về tới đã giẫm chân bình bịch, vừa nghiến răng nghiến lợi.
“Con bà nó, lão tử khổ luyện bao nhiêu lâu chỉ mong có ngày giáp mặt ma đầu đó. Vậy mà hắn xem lão tử như bàn thạch không hơn, vừa quều quào được mấy chiêu liền chạy mất. Thật là tên @#$%^&…”
Minh chủ còn nhiều “lời hay ý đẹp” nữa nhưng tóm lại là lúc quyết đấu đang cao trào, đột nhiên xuất hiện một nam nhân siêu anh tuấn, thế là ma giáo giáo chủ lập tức chuyển hướng rượt theo kẻ ấy. Kết quả, hai người một đuổi theo một chạy đi, bỏ mặt minh chủ trơ trơ còn lại một mình.
Câu chuyện sau đó thực hư ra sao không ai rõ. Cuối cùng đến tai ta chỉ còn vỏn vẹn hai thông tin. Thứ nhất là ma giáo giáo chủ bại trận, bịêt tích trên đỉnh Tuyệt Luân. Thứ hai là đệ tử duy nhất của y tiếp nhận chức vụ, trở thành giáo chủ đương nhiệm.
Sư phụ a, ngươi thật là ngốc quá đi, bị lừa mất tiêu rồi! Sư bá võ công tuyệt đỉnh, ngoài sư tổ ra ai có thể làm khó y được, sao có chuyện yếu thế hơn ngừơi khác?
“Khổ nhục kế, vạn lần không nên mắc phải!” Ta tận lực ghi chép nha.
Vậy là chỉ còn lại mình ta chơi tiếp trò đuổi bắt này.
“Tiểu Nguyệt, đã bảy năm rồi, trò đuổi này ngươi không thấy chán sao?”
Nam tử có đôi mắt cương nghị, trong veo, sáng lấp lánh như tinh tú nhìn ta dò hỏi.
“Sư tổ mẫu, sao đột nhiên lại quan tâm đến vấn đề này?”, ta nhứơn mày châm chọc.
“Không được gọi ta là sư tổ mẫu”, y chau mày.
“Ngươi là sư mẫu của sư tổ. Không gọi ngươi là sư tổ mẫu thì gọi là gì?”
“Phạm thượng! Ngươi còn gọi nữa ta liền gọi cấm vệ quân…”
“Sư tổ, sư tổ mẫu vi phạm gia quy, lạm quyền hòang đế ức hiếp ta…”
“Vi Nguyên!”, thanh âm thập phần trong trẻo từ trong long sàn phủ trứơng gấm truyền ra.
Hoàng thượng một trận lạnh lẽo dâng lên sau ót, liền hấp tấp nói.
“Là đùa, ta đùa thôi.”
Ta phì cười. Hoàng đế cao cao tại thượng, vẫn là sợ hòang hậu nhất a.
Ta luôn nói với sư tổ mẫu hắn đã may mắn thế nào khi được sư tổ nhớ đến tên mình suốt đời. Ngay cả khi ta đến cung thăm sư tổ, y mới nhận ra ta là ai. Y kinh hỉ không ngớt, còn nói nhất định sẽ báo cho sư huynh biết. Song, chuyện đó chẳng bao giờ khả dĩ. Sư tổ nhớ được mới lạ. Còn Vi Nguyên hoàng đế kia, cùng với sư tổ vừa đúng một cặp trời sinh. Ngừơi đãng trí, kẻ mù hứơng; cả cuộc đời hắn luôn có một niềm tin vững chắc là mặt trời ở hướng nào thì hướng ấy là hướng Đông (mặc kệ sáng tối). Sao có thể chỉ chỗ của ta cho sư huynh được?
Thực ra bao nhiêu năm nay ta vẫn luôn nhớ đến sư huynh, luôn khắc cốt ghi tâm nụ cừơi khuynh thế của hắn. Ta đã đôi lần lẻn vào tổng đà ma giáo, cốt để nhìn hắn một lần. Hắn càng lớn càng diễm tuyệt. Quá nửa giáo dân trong ma giáo mà vì dung nhan điên đảo chúng nhân của hắn mà nguyện súôt đời tận tụy.
Nói cho cùng, ta cũng không hiểu vì sao mình phải chạy trốn. Cảm giác thật thích sao? (S dạng nhẹ đây). Sư phụ đã bị bắt, sớm muộn cũng bị gả cho sư bá, sư huynh có thắng ta hay không cũng vậy thôi. Vả lại, hắn cũng không giống sư bá, chưa hề đi truy đuổi ta. Sư phụ nói sư huynh còn gian xảo hơn sư bá một bậc. Ta cũng không biết hắn đối ta thế nào. Dù sao, ta vẫn là không dám đường đừơng chính chính dùng dung mạo thật gặp hắn.
“Ngươi không mệt mỏi nhưng tiểu Kỳ hắn lại mệt mỏi và thua rồi đó.”
“Gì?”
“Rằm tháng chín tới Tiểu Kỳ thành thân. Ta đang chuẩn bị lễ vật cho hắn. Ngươi không nhận được hỉ thiếp sao?”
“Ân…”
Ta đờ người, không lắc cũng chẳng gật đầu. Tim tựa hồ bị ai đó bóp thắt vào một cái, tai ù đi, khóe môi giần giật, Hắn thành thân? Hắn thú thê tử? Hắn cùng với nữ nhân khác kết tóc se tơ?
“Ha…”, ta bật cừơi, từng tiếng thưa thớt rơi rớt như tiếng chuỗi xích bị đứt thành từng mẫu nhỏ. Vi Nguyên kinh ngạc lay ta.
“Sao? Chắng lẽ ngươi thật không biết?”
“Ta phải chuẩn bị lễ vật. Hôn sự diễn ra ở đâu?”
Tổng đà ma giáo ngày mừơi lăm tháng chín, hỉ sự nhộn nhịp tưng bừng. Giáo chúng hoan hỉ kết hoa đăng trang hòang cực kì xa xỉ. Long phượng hỉ chúc cháy lên, đèn bách niên hảo hợp thắp sáng, ánh vàng rực rỡ phát ra từ chữ “hỉ”, đại hồng đăng lung linh treo đầy trong viện. Còn nữa, cái gì mà nhạc ban, tập sái (xiếc), lưu thủy yến (tiệc rượu) đều đủ cả. “Đại hồng đăng lung cao cao quải” quả là đại hồng đăng: một khối đồ sộ hồng sắc treo kín đặc đem bầu không khí hồng nhuận phản lên gương mặt mọi người.
Tân lang giáo chủ trái lại với không khí náo nhiệt trên, tuyệt sắc tiếu nhan không lộ lấy nửa điểm khẩn trương, chỉ rặt một mảnh chán ngán. Hắn ngồi đó nhìn tòan thể giáo dân chạy tới chạy lui, lâu lâu tới bên cạnh mắc vào người hắn cái này cái kia, mắt phượng chậm chạp đảo qua đảo lại tựa hồ đàn kiến bò trước mặt và bọn ngừơi kia không khác nhau là mấy.
“Giáo chủ, có lễ vật của tổ sư.”
“Ừm, cho vào.”
Ta thận trọng từng bứơc đến trứơc mặt sư huynh. Dưới lớp dịch dung một lão bá độ ngũ tuần, ta vẫn cảm thấy tim muốn nhảy ra ngoài lồng ngực. Trên tay, trong hộp gấm làm bằng gỗ trầm mơ hồ thơm, bên trên thêu đầy gấm vóc quí giá, thật sự là lễ vật của sư tổ và sư tổ mẫu_minh châu do chư hầu cống nạp, có điều tên sứ giả thật hiện đang bị trói gô trong nhà xí, miệng nhét đầy giẻ.
“Chủ tử ta đem bảo vật này làm hỉ lễ cho giáo chũ. Hảo ý chúc tân nương tân lang bách niên giai lão.”
Ta thanh thanh yết hầu, cố tỏ ra tự nhiên, khẽ liếc mắt trộm nhìn biểu tình của hắn. Kiều sư huynh ngồi trên tọa ỷ màu bạch, hỉ phục một thân rực rỡ, tuy xinh đẹp không tả xiết nhưng tà khí vẫn vô thức ngùn ngụt tỏa ra, như một đáo hồng liên đỏ rực nơi địa ngục. Mày liễu lừơi nhác nhấc lên, hắn cất tiếng.
“Tiến lại gần cho ta ngọan.”
Ta ngoan ngoãn dịch lên trứơc một chút, mở nắp hộp hé lộ minh châu tròn xoe, sáng đẹp dị thường. Ngũ quan tinh xảo của hắn sinh động hẳn lên. Hắn sai người đem xuống và mời ta ở lại dự lễ bái đừơng. Ngập ngừng một chút, ta đồng thuận, sau đó lui về hậu viện.
“Tân nương là ai ngươi biết không?”, ta hỏi nữ nô tỳ dẫn đường.
“Nô tỳ không biết. Thân thế tiểu thư rất bí ẩn. Chỉ biết nàng ta rất hay tới đây gặp giáo chủ.”
“Nàng ta trông như thế nào?”
“Theo nô tỳ, tiểu thư chính là thiên thượng nhân gian tuyệt sắc mỹ nhân, là người duy nhất có thể sánh với giáo chủ…”
“…”
Ta tự nhủ với lòng mình chỉ xem một chút thôi, hoàn tòan không có ý khác. Ta lẻn vào hoa viên đối diện phòng tân nương chẳng một chút khó khăn. Ta vừa định nhảy lên mái ngói thì một thanh âm trầm bổng vang lên.
“Sứ giả đại nhân, sao lại ở đây a?”
Quay qua gặp ngay sư huynh đang đứng nhìn.
“Ta… ta đi tìm nhà xí.”
“Nhà xí ở bên kia…”, hắn giơ ngón trỏ thon dài chỉ chỉ.
“A, đa tạ.”, hỗn đản, gần đựơc đến nơi lại bị phá đám!
Ta bực dọc định bước đi thì bị hắn gọi lại.
“Nếu đại nhân không phiền, có thể ngồi bồi cùng ta mấy chung rựơu chứ?”
Mắt sư huynh đột nhiên lóe lên một ánh nhìn hảo tịch mịch, hảo cô độc a.
“Sư tổ cùng sư tổ mẫu vẫn khỏe chứ?”, hắn rót rượu vào dạ bôi quang, mắt lơ đễnh theo dòng rựơu sóng sánh.
“Lão gia và chủ tử vẫn hảo.”
“…”
Hắn im lặng uống rựơu, ánh mắt phiêu bạt đến nơi xa xăm nào. Ta đỡ lấy chén rựơu, vẫn không tài nào uống cạn.
“Ân.”
“Giáo chủ hẳn phải chung tình với nương tử lắm. Nàng thực may mắn. Ta hảo ái mộ nha.”, Ta không để ý giọng mình đã lạc đi một cách kì lạ.
“Ái mộ?”, hắn nhìn ta có chút nhíu mày, vành môi nhếch lên cừơi nhạt, “Cũng không phải là yêu.”
“Nói vậy đối tượng của giáo chủ không phải là tân nương sao?”, ta tự nhiên thở ra một cái.
“Nên thì lấy thôi.”
Ta ngẩn ngừơi. Trò chơi cũng phải có lúc ngừng. Hắn mệt, ta cũng mệt. Chúng ta rốt cuộc đang đuổi bắt cái gì? Hay chỉ có mình ta đang đuổi bắt với cảm xúc của chính mình? Tự nhiên lồng ngực tức thở đến một cơn đau dữ dội.
“Khụ khụ…”
“Ngài không quen uống rựơu sao?”
“Không. Chỉ là, giáo chủ nghe nói có một sư đệ. Hôm nay y không đến chung vui à?”
“Y từ lâu đã chán ghét ta đến nỗi không muốn nhìn mặt. Hỉ thiếp gửi đi, chỉ sợ bị y xé rách.”
“Đúng vậy, đưa đến tay, ta lập tức xé rách”, ta lầm bầm.
“Gì?”
“Không có. Nói vậy, giáo chủ cũng không có tìm y?”
“Chỉ vô vọng thôi. Dù ta âm thầm cố gắng, không ngừng tìm kiếm bao nhiêu năm, y vẫn ngoài tầm với. Ngừơi đã múôn đi, ta có thể giữ lại ư?”
Thêm một trận chua xót dâng lên trong mắt.
Ta cắn môi.
“Giáo chủ, nếu, nếu như sư đệ ngài đột ngột đến gặp ngài, nói rằng y múôn ở bên cạnh ngài, muốn ngài bỏ lại tất cả đi theo y. Hôn sự này, ngài có thể hay không hủy bỏ?”
Lời vừa nói ra, ta lập tức hối hận. Bởi vì sư huynh nhìn ta trừng trừng, nhìn đến mức ánh mắt như muốn chọc thủng qua bì cụ. Môi hắn mấp máp định nói. Phía hoa viên bỗng truyền đến tiếng hét thất thanh.
“Tiểu thư! Cứơp tân nương.”
Tức thì cả đám huyên náo. Tả hộ pháp lập vập chạy vào quỳ rạp trứơc mặt chúng ta.
“Giáo chủ, vừa rồi, hắc y nhân… tân nương bị cướp mất rồi.”
Sư huynh sa sầm nét mặt.
“Còn không mau đuổi theo?”
“Khinh công của hắn quá cao cường. Thuộc hạ hổ thẹn không thể đuổi kịp.”
“Để ta!”
Không kịp nhìn thấy vẻ mặt sư huynh, ta đã nhún chân phi ngừơi lên nóc. Cái gì khinh công lợi hại, đoan chắc chưa đầy nửa canh giờ ta sẽ bắt được. Trò đuổi bắt này, cũng nên chơi lần cuối. Ta thầm nghĩ, không biết hốc mắt mình đã đỏ ửng.
Chuyện của ta và sư huynh, cứ coi như một áng phù du. Ta không thể ích kỉ như vậy. Nữ nhân đó không đáng phải chịu ủy khuất. Ta thành tâm chúc phúc cho hai ngừơi họ.
Một lúc đã thấy hai tân ảnh một đen, một đỏ của hỉ phục mềm mại bay trong gió. Hắc y nhân quả thật thân thủ không thể xem thường. nội lực thâm hậu, lướt qua rừng trúc không một tiếng động. Song, vẫn chưa phải là đối thủ của ta. Không thấy tân nương kêu la hay chống cự, nhất định là sợ quá nên ngất xỉu rồi.
Chỉ bốn bước, ta đã chặn trước mặt hắn.
“Hái hoa tặc to gan! Bái đường còn chưa thành lễ, cả tân nương của ma giáo ngươi cũng dám bắt!”
Hắc y nhân không ừ hử một tiếng, lẳng lặng buông tân nương đặt xuống đất, lao đến tấn công ta.
“Ngày vui của sư huynh ta ngươi cũng dám phá. Tới số rồi.”, ta nghiến răng tiếp chiêu.
Được dăm ba quyền, hắn chạy mất tiêu.
Tuy là thấy lạ, ta cũng không đuổi theo mà bước lại đỡ tiểu nương tử. Khăn trùm còn phủ trên mặt, tò mò song không dám thất lễ, ta đành có chút trúc trắc lay lay vai nàng.
Chỉ nghe từ trong khăn truyền ra một tiếng cừơi lạnh.
“Minh nhi nói đúng, khinh công của ngươi so với hắn còn vượt trội hơn.”
Minh nhi? Ta hốt hỏang không kịp rụt tay lại thì hai đại huyệt đã nhanh như cắt bị tân nương phong tỏa. Nàng ta tiêu sái vén khăn trùm lên. Dung nhan tuyệt sắc quen thuộc liền hiện ra.
Là sư bá!
Hảo đáng sợ! Hảo kinh dị nga!
Ta khóc không ra tiếng.
“Sư… sư bá… sao người lại ở đây?”
“Câu này để ta hỏi ngươi mới phải?”, vừa nói y vừa vương ma trảo ra giật mạnh bì cụ trên mặt ta xuống, “Đã đến sao lại còn cải trang làm gì?”
“Ta… ta cũng đến mừng hôn sự sư huynh. Là muốn cho huynh ấy bất ngờ thôi.”
Sư bá cừơi ta.
“Ngươi nói mừng hôn sự. Vậy hỉ lễ đâu?”
“Chút nữa mới lấy. Còn hỉ lễ của sư bá đâu?”
“Có ngay đây! Minh nhi”, sư bá hắc hắc cừơi, gọi lớn. Bóng đen từ trên cây trúc gần đó nhẹ nhàng đáp xuống. Là hắc y nhân ban nãy.
“Sư phụ… sư phụ bán đứng đồ nhi.” Sớm nhận ra khinh công đối phương chỉ kém ta một chút, vậy mà không nhận ra.
“Nguyệt nhi, ta cũng rất khổ tâm. Nhưng dù thế nào, sư phụ cũng không thể bị gả trước ngươi. Thật xin lỗi.”
Sau đó thì toàn bộ quần áo của ta bị lột sạch, hỉ phục trên người sư bá chuyển qua người ta.
“Tiểu tân nhân, ngươi không cần đem theo lễ vật. Vì ngươi chính là lễ vật bọn ta tặng cho tiểu Kiều. Khẳng định hắn rất thích.”
“Hai ngừơi lừa ta”, ta ai oán nhìn.
“Không có nha. Tất cả kế họach từ lúc ngươi vào cung thăm sư mẫu cho đến khi ngươi đuổi theo Minh nhi đều là do tiểu Kiều nghĩ ra.”
“Ân?”, ta giương mắt, thần trí bắt đầu mờ mịt.
“Nói đủ chưa? Ta muốn đưa nương tử vể bái đường.”
Lần này là cuồng loạn. Mỹ nhân sư huynh, cư nhiên lại đứng ngay sau tự lúc nào.
“Không cản ngươi, không cản ngươi. Chắc ngươi nên động phòng luôn đi, tân nương không cử động được rồi, sao có thể hành lễ? Bái đừơng, để cho ta”, sư bá cừơi như con đại miêu vừa trộm được thịt, quăng ta về phía sư huynh.
“Nhìn cái gì? Tiểu Nguyệt không sao đâu. Muốn có hỉ phục? Yên tâm, ta kiếm cho ngươi bộ đẹp hơn.”
Còn lại hai chúng ta, rất lâu ta mới mở miệng.
“Kiều…Kiều sư huynh.”
“Im miệng”, hắn tiến lại xoa xoa má ta, ánh mắt ma mị tà độc xóay chặt như muốn nuốt luôn ta vào đó, “Còn muốn trốn nữa ba? Hại ta tốn bao nhiêu công sức. Nguyệt nhi, ngươi ngốc lắm mới nghĩ dịch dung có thể lừa được ta, ngốc lắm mới xem thường sư tổ và sư tổ mẫu, ngốc lắm, ngốc lắm…”, mỗi lần “ngốc lắm” hắn lại lứơt môi trên cổ và môi ta, vừa cắn cắn vừa mút. Vô số vết hồng ngân rơi dọc cổ và phủ đầy mặt.
“Phen này ngươi vĩnh viễn không trốn được nữa đâu.”, cái tay không có quy củ bắt đầu luồn vào áo làm loạn.
“Ngươi… ngươi làm gì? Ít nhất cũng phải về phòng.”, ta run rẩy.
“Không cần. Này là phạt ngươi. Ta chịu không nổi nữa rồi. Đánh dã chiến cũng có cái thú của nó.” Tay hắn uyển chuyển như múa, từng chút một dỡ bỏ lớp áo, đồng thời giải khai huyệt đạo. Hai chân ta bủn rủn khuỵu xuống, thắt lưng liền được ôn nhu đỡ lấy.
Ta kêu thảm. Nếu không phải tay chân đang bị áp trụ, ta nhất định lôi sổ ghi chép ra viết lại.
“Bình thường người ngoài hại trăm lần không chết, lại chết trong tay ngừơi nhà a”.
Tòan văn hòan.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét