I do not believe happy ... I believe you ...양귀비 ♥ 퀀 하오

양귀비 ♥ 퀀 하오

Trong từ điển của ta không tồn tại hai chữ tha thứ, nếu như có thể quên đi được thì đó là sự tha thứ lớn nhất.


Ái tình là cái gì mà đòi so với thiên trường địa cửu ? Một kiếp người nhỏ bé bì thế nào với vạn dặm giang sơn ?

Thứ Tư, 27 tháng 7, 2011

Nhật Kí Chàng Lọ Lem - Chap 21

Chap 21

5h30 P.M, thì cặp đôi ngồi trên phòng còn lại cũng lò mò đi xuống. Chúng tôi leo lên xe và đi ăn tối tại một nhà hàng gần chợ Đà Lạt có tên là Phố Núi. Chỗ ngồi của chúng tôi là ở tầng trên. Cái bàn ăn lại đặt sát cửa sổ, nhìn ra ngoài thấy đèn đường đã lên hết rồi. Hai đứa em của Nguyên và mọi người trong đòan đã mặc thêm áo khoác. Nhiệt độ lúc này khỏang 17 – 18 độC. Đám chúng tôi thì mỗi người chỉ khóac thêm áo ngoài, nói chung là không đến nỗi quá lạnh.

Chương trình buổi tối là tự túc nên Usa dẫn cả đám ra chợ Đà Lạt, đi dọc xuống con đường dốc hướng ra hồ Xuân Hương. Nhóm gồm chín người, kể cả hai đứa em của Nguyên.


“ Hồ Xuân Hương là một địa danh quen thuộc của thành phố Đà Lạt, một vòng quanh hồ là 5 km. Có các dịch vụ như thuyền, đạp vịt, thuê xe đạp đôi… và còn có cả một cái quán nằm trên mặt hồ nữa .”


Nguyên giới thiệu với chúng tôi bằng tiếng Nhật và ai cũng chăm chú nghe. Riêng tôi thì tranh thủ quan sát xung quanh. Nếu ấn tượng của tôi với HCMC là quá nhiều xe máy thì ấn tượng với thành phố cao nguyên này là…nhiều người đi bộ quá. ^_^. Đủ loại áo bông, áo khoác đi lại đầy trên phố.


“ Thuê xe đạp nữa không ?”


Usa lên tiếng đề nghị. Thế là cuối cùng cả bọn đến một địa chỉ thuê xe ở gần hồ Xuân Hương. Đợt này anh Hiro sẽ đi cùng Phong và Cát, Yuu đi với Nguyên, còn tôi đi với anh. Ryo và Shiho đã chịu đi chung xe với nhau.


“ Sao anh lại để Nguyên đi với Yuu, không sợ nguy hiểm sao ?”


Anh đáp lại và cười lớn. Ban đầu chúng tôi chạy một vòng quanh hồ rồi đạp lên dốc hướng về phía chợ. Trời đất, đạp xuống thì không sao chứ đạp lên quả là cực hình. Người Việt Nam lạ thật. Lúc chúng tôi đạp lên dốc, họ đứng lại và cổ vũ cho chúng tôi ở hai bên đường.


“ Cố lên, cố lên.”


Cứ thế cho đến lúc leo hết con dốc. Cả đám dừng xe lại nghỉ một chút để tranh thủ thở. Lúc này đã 4h15 P.M rồi. Thuê xe 1h là 10.000 VND và bọn tôi dự định thuê khỏang 3h mới quay lại trả xe.


“ Đua xe không mấy bồ ?”


Yuu đề nghị. Tôi biết hắn đang nghĩ gì. Ở đây dốc nhiều, thả phanh trượt dốc mới dzui làm sao. >”<. Tội nghiệp Nguyên đang ngồi sau lưng hắn .T_T


“ OK !!!”


Tôi không ngờ là anh lại đồng ý. Ryo và Shiho “sao cũng được.”, còn bên anh Hiro thì đồng ý hai tay, hai chân cộng thêm cái đầu nữa là năm. >_<


“ Có một con dốc rất đã, muốn đi không ?”


Usa lại hỏi cả đám, không ai tra lời, trừ Yuu. Nhưng xui cho chúng tôi, con đường gần dẫn vào đó đang cấm xe làm Walking Town nên phải đạp đường vòng.


Phải công nhận rằng …đám này khỏe kinh. Đúng là thanh niên, sức khỏe tràn trề. Yuu luôn chạy dẫn đầu, bám theo sau sát nút là xe của tôi và Usami, đàng sau là đám của anh Hiro và Shiho. Chúng tôi đua, tới được con dốc đó cũng gần 8h !!!


“ Chạy xuống hết dốc sẽ là giao với đường Phan Đình Phùng.”


Nguyên nói khi chúng tôi dừng lại ở đầu con đường. Chỗ này cũng chưa hẳn là dốc lắm nhưng cũng đủ để…trượt rồi.


“ Anh Nguyên. Khách sạn của tụi em ở dưới cuối con đường đó đó .”


Con bé Cát reo lên. Dường như tất cả đều phấn khích trước trò chơi này.


“ Kiểm tra lại thắng xe đi. Sau đó chúng ta sẽ xuống dốc. Con đường này khá dài lại có cua quẹo nên cẩn thận !”


Usami nhắc chúng tôi và rồi cả đám bắt đầu xuống dốc. Ai la sẽ bị phạt . Một chữ “ A” là 100 $ nên chẳng ai dám la.


“ Go !”


Yuu nói và cho xe lao xuống trước. Sau đó đến lượt xe của tôi và hai cái xe còn lại.

Tôi cảm thấy muốn rụng tim, đã thế gió thổi vù vù qua mặt. >_<. Hồi nãy đạp thấy nóng bao nhiêu thì giờ thấy lạnh bấy nhiêu.

“ Két !!!”


Bốn chiếc xe đồng loạt thắng gấp sau khi trượt dài xuống dốc trước giao lộ khỏang 20m. Cả đám cười phá lên, trừ tôi, tim tôi đang đập liên hồi cứ như muốn nhảy ra ngoài.


“ Quẹo nha !”


Đợt này Usami cho xe lao xuống rồi bẻ tay lái gấp 75 độ, quẹo xuống con đường kia. Tôi đã cố gắng lắm để không thét lên vì sợ. Con đường giao với con dốc lúc nãy cũng là dốc nhẹ nên xe còn trượt dài trước khi dừng lại cũng với một cái thắng gấp.


“ Vui gớm !!!”


Ba chiếc còn lại đuổi kịp và những tiếng “két” do thắng gấp vang lên nghe khó chịu vô cùng.


“ Cứ chạy xuống. Đến lúc tôi bảo dừng là dừng nghen.”


Usami nói và chúng tôi lại xuất phát cùng lúc để đua tiếp. Con đường này khá phẳng nên chạy cũng rất đã, nhưng chỉ là đi một đọan ngắn và gặp một con dốc. Ngoài con đường lớn thì nhiều con đường nhỏ như cái hẻm, bán đồ ăn suốt cả con đường.


“ Stop!”


Chúng tôi dừng lại ở lưng chừng con dốc.


“ Ở bên Nhật mấy ông đua kiểu này lần nào chưa ?”


Anh Usa hỏi cả đám rồi tất cả nhả phanh cho xe xuống dốc đột ngột nữa. Cái dốc này còn dốc hơn cả cái dốc hồi nãy nữa.


“ Đi trước nha.”


Đến lượt anh Hiro thả phanh xuống trước rồi cả đám ùa theo. Mặc dù đã qua một lần xuống dốc nhưng tôi vẫn cảm thấy sợ. Cảm giác mạnh thì thích thật nhưng có thể chết như chơi.


“ Két !!!”


“ Á…”


Hô ! Đợt này thì có người la lên rồi, khi cả đám vừa chạm chân con dốc. Tiếng kêu phát ra từ xe của Yuu.


“ What happen ?”


Cả bọn kêu lên và quay sang nhìn. Lý do là Yuu và Nguyên thắng xe không đồng đều nên xảy ra chuyện. Yuu bóp thắng gấp sau Nguyên nên cái đầu xe nó xoay một vòng theo quán tính và hất văng cả hai người xuống đường.


“ Anh Nguyên .”


Hai đứa em của Nguyên chạy ra đỡ cậu ấy và Ryo cũng chạy đến đỡ Yuu.


“ Có sao không ?”


Anh Usa chỉ hỏi Nguyên một câu khi cậu ta đứng dậy và đi qua mặt anh để dựng xe lên.


‘ Không, em ổn.”


“ OK, đi tiếp.”


Tôi ngạc nhiên về thái độ của anh. Nguyên là người yêu của anh mà. Chẳng lẽ anh không có thái độ nào khác hơn sao ?


Chúng tôi lại phải leo dốc để ra chợ Đà Lạt. Lên được đến nơi thì cũng đã gần 8h30. Thế là chúng tôi quyết định trả xe sớm hơn dự định. Khi đạp qua khúc đường Hai Bà Trưng, nhóm chúng tôi gặp hai chiếc xe máy đang đua xuống dốc và chúng tôi đã đi đến một quyết đinh là bám sát lề để né tụi nó.


Có một chuyện đã xảy ra ngoài ý muốn là hai chiếc xe máy kia đã gặp tai nạn. Một chiếc xe có đôi nam nữ chở nhau, cô bé ngồi đàng sau ước chừng 16 – 17 tuổi, mặt non choẹt, dân ở đây. Khi chiếc xe này đua xuống dốc, chẳng biết vì lý do gì chiếc xe đã mất thăng bằng mà bay thẳng xuống dốc.


Tôi đã nghe một tiếng động rất dữ dội trước khi chứng kiến một cảnh tượng hãi hùng .


BOOM !!!


Cả xe và người lăn long lóc như quả banh. Dưới ánh đèn đường vàng nhạt, tôi còn trông thấy rõ cô bé đã bay xuống dốc ra sao. Mặt cô bé cà sát xuống mặt đường 7m trước khi dừng lại …sát bên xe tôi và Yuu. Máu ọc ra từ mắt, mũi, miệng và tai cô bé đó, trông cô ta như một cái xác. Thật đáng sợ.


“ Ôi, không…”


Đám chúng tôi kêu lên một tiếng thảm não trước khi đường phố bắt đầu náo loạn vì tai nạn.


“ Đưa xe ra ngoài trước đi, chỗ trả xe cũng gần đây. Mấy bồ đi trả xe rồi quay lại.”


Usami và Yuu lao khỏi xe và nói với chúng tôi. Ai cũng bàng hoàng. Tai nạn xảy ra quá nhanh và quá bất ngờ, không ai lường trước được.


Yuu bế xốc cô bé lên đặt ngay ngắn trên lề trong khi Usami lôi bạn trai cô ta ( ở cách đó vài mét ) ra khỏi cái xe máy đã nát bấy đầu xe.


“ Đi thôi Masako, sắp sửa không ra được nữa bây giờ.”


Shiho đập vai tôi và lôi tôi trở lại thực tại. Tôi đã đứng chết trân không cử động được. Tôi cố gắng bình tĩnh lại, leo lên phía trên chiếc xe đạp đôi và đạp theo Nguyên đến chỗ trả xe. Gần 20 phút sau, đám chúng tôi mới quay lại được chỗ Usami và Yuu.


Mọi thứ đã xong xuôi, xe cấp cứu cũng vừa mới đi. Cái còn lại trên đường chỉ là vũng máu và tàn tích cái xe của vụ tai nạn.


“ Có lẽ chúng ta phải về khách sạn thôi.”


Yuu nói khi chúng tôi chạy lại gần hai người họ.


“ Uh !”


Usami trả lời rồi anh bỏ đi trước để gọi taxi. Chẳng hiểu trong lúc tôi vắng mặt đã xảy ra chuyện gì mà trông mặt Yuu và Usami cứ thuỗn ra như gặp cú sốc lớn.


“Phong, Cát biết đường về chứ ?”


Hiro hỏi hai đứa nhóc khi chúng tôi đã gọi được hai chiếc taxi để về.


“ Tụi nó biết đường. Don’t worry.”


Nguyên trả lời thay cho hai đứa em và vẫy tay chào tụi nó. Nguyên, Usa và Hiro đi cùng một xe. Tôi, Yuu, Ryo và Shiho đi chung một xe. Lần đầu tiên tôi thấy Ryo lo cho anh trai của mình, cứ hỏi han mãi. Tôi ngồi kế Yuu và ngửi được một cái mùi rất tanh của máu từ cái áo của hắn…

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét