I do not believe happy ... I believe you ...양귀비 ♥ 퀀 하오

양귀비 ♥ 퀀 하오

Trong từ điển của ta không tồn tại hai chữ tha thứ, nếu như có thể quên đi được thì đó là sự tha thứ lớn nhất.


Ái tình là cái gì mà đòi so với thiên trường địa cửu ? Một kiếp người nhỏ bé bì thế nào với vạn dặm giang sơn ?

Thứ Tư, 27 tháng 7, 2011

Nhật Kí Chàng Lọ Lem - Chap 28

Chap 28

Chúng tôi về khách sạn sau khi đã dùng cơm trưa, dường như ai cũng mệt nhoài. Tôi nhường cho Yuu cái nhà tắm, rồi đi xuống dưới phòng khách của khách sạn trong lúc chờ. Khi đi ngang qua dãy phòng đôi tự dưng tôi lại quẹo vô phòng anh và tình cờ nghe được trận cãi vã giữa anh và Nguyên.

Đến lúc Nguyên giận mà đi ra khỏi phòng thì cậu ta bắt gặp tôi.


“Nhìn gì?”


“Tôi lên tiếng trước.


“Không có gì!”


“Muốn gây sự hả?”


Tôi lại hỏi tiếp khi thấy thái độ không koi tôi ra gram nào.


“Cái này cậu nói đó nha!”


Nguyên đã phản ứng lại trước lời khiêu khích của tôi và chúng tôi nhìn chăm chăm lấy nhau khá lâu.


“Cậu!....”


Nguyên tiến tới gần tôi và nói:


“……là người tôi ghét nhất. Đi cho khuất mắt tôi! Về phòng của cậu đi!”


Rồi cậu ta xổ 1 tràng nghe có vẻ đầy ấm ức


“Em thôi đi!”


Vừa lúc đó anh cũng bước ra khỏi phòng và chặn họng cậu ta lại.


“Đi vào! Còn Masako, em về phòng đi!”


Anh nói, giọng nghe cũng có vẻ tức giận rồi nắm tay Nguyên lôi vào phòng.


“Buông ra!!!!”


Tôi đâu có vội đi nên áp tai vào cửa nghe lén. Đừng bảo tôi tò mò, thật sự là có liên quan đến tôi >”<.

Nghe thấy tiếng cậu ta kêu lên khi người kia đang định làm cái gì đó chắc ai cũng biết ha!

“Cạch!”


Tôi hoảng hồn khi cánh cửa phòng bất chợt mở. Rồi cánh cửa từ từ mở toang ra. Tay cậu ấy với với ngoài nhưng bị anh lôi lại. Giận quá mất khôn, anh xé áo Nguyên và quăng cậu ta lên cái giường gần sát đó.


“không!”


Cậu ấy lại kêu lên và nắm, giật lấy tóc anh nhằm để thoát. Nhưng rồi 2 cánh tay ấy cứ quơ quào trong không khí bất lực. Cho dù Nguyên có đẩy , có đánh vào lưng anh ra sao, anh vẫn không buông ra. Thêm vào đó, anh nắm chặt lấy 2 tay cậu ấy bẻ ngoặc ra đằng sau chỉ với 1 tay. Tay còn lại giật luôn vài cái nút áo còn chưa tháo hết.


“Không!......”


Tiếng kêu ấy nhỏ dần nhưng thay vào đó là những giọt nước mắt trào ra từ mắt cậu. Tôi mở to mắt nhìn anh cắn vào cổ và ngực cậu. và tôi há hốc miệng chết trân chứng kiến cậu đưa tay về phía tôi……cầu cứu ư?


“Cạch!”


Tôi khóa cửa phòng họ từ bên trong rồi đóng sầm cửa lại và bỏ đi. Lần đầu tiên tôi mới thấy yaoi liveaction (>”<) từ 2 người tôi quen biết và tệ hơn và nó đầy bạo lực!


Trong đầu tôi giờ chỉ lẩn quẩn những hình ảnh lúc nãy. Mới cách đây vài phút tôi còn thấy ghét Nguyên, nhưng giờ thì…. “Hẳn là đau lắm!”.. tôi nghĩ thầm và bỗng thấy tội nghiệpm kiếp uke khổ thật! >_<


“Đi đâu nãy giờ đó?”


Vừa ló mặt vào phòng thì đã nghe tiếng Yuu hỏi. Tôi lắc đầu bảo không có gì rồi lên tiếng hỏi lại hắn.


“Anh Hiro đâu? Mà anh mang máy ảnh đi đâu đó?”


“Hiro lên phòng 203 rồi. Tôi cũng sắp lên đó, tắm xong nhớ lên nha!”


Yuu nói, đeo máy ảnh, bỏ điện thoại vào túi quần rồi xỏ dép vào.


“Lên phòng Ryo chi?”


“Bắn game!”


Hắn cười toe rồi lon ton chạy ra cửa.

------------------
“Yah! Thắng rồi!”

Vừa mở cửa phòng là nghe tiếng Ryo la lên….. đầy xúc động. Chúa ơi, ba thằng con trai leo lên cái giường…… nhảy! Ryo nắm lấy áo Yuu và đè hắn xuống Hiro ôm lấy chân Ryo để cứu Yuu còn tên Shiho đang đứng ở dưới đất phụ “vợ” một tay đè Yuu ra.

“Ah! Masako, lên đúng lúc lắm!”

Shiho thấy tôi thì buông Yuu ra chạy đến đón tôi.


“Theo phe nào? Yuu hay Ryo?”


Shiho “niềm nở” giới thiệu


“Cái quái gì vậy? Bảo bắn game mà?”


“Ờ! Bắn game nhưng nhân vật game ko phân được thắng bại nên….”


Shiho cười hì hì rồi chỉ tay về “cái đống” dưới sàn sát cái TV gồm bộ máy PS2 màu đen cực đẹp và sơ sơ ….chục cái đĩa game bỏ bóp VCD


Sau một hồi vùng vẫy, Yuu cũng thoát ra được rồi kéo tôi cùng vào bắn game. Chia phe ra mà “đánh” nhưng lại lẻ một người nên mãi ko phân thắng bại.


“Ông Usa đâu? Kêu ổng lên “cặp” với Masako đi!”


Hiro đề nghị.


“Ờ phone lên phòng ổng kêu đi!”


Ryo vỗ tay hưởng ứng và Yuu nhấc máy lên tính gọi nhưng tôi nhào lên chụp ngay. Tôi sợ giờ này cái vụ kia vẫn chưa kết thúc dù đã hơn 30ph.


“Để tôi kêu, tiếp tục đi ^__^”


Tôi cười với cả đám rồi xui 4 tên kia “nhập cuộc” trước. Đợi khi tất cả hăng trở lại, tôi nhấc phone lên gọi phòng 209.


“Alo……?”


Sau cả chục hồi chuông, mới nghe thấy có người nhấc máy. Tôi cả mừng vì tưởng mọi chuyện đã êm xuôi rồi…….


“Anh xuống phòng 203…. được ko?”


Tôi nhỏ giọng lại khi nghe bên kia thở từng đợt đứt quãng. Rồi nghe thấy ….tiếng rên nhỏ ở đầu dây bên kia.


“Không được!”


Anh nói rồi….hình như cái điện thoại bì buông cho rơi xuống nên nghe cái “cạch” rồi tiếng thở càng lúc càng rõ rệt. Tôi xanh mặt vì sợ.


“Gì vậy Masako?”


Chả biết mặt tôi nó có ghi chữ gì ko mà đám kia chợt quay ra nhìn……đắm đuối.


“Không có gì đâu!”


Tôi cười 1 cái cho bọn nó yên tâm rồi với tay tính dập máy.


“Đưa đây coi!”


Yuu nhào đến chụp cổ tay tôi và giật lấy cái điện thoại. Tôi hoảng hồn giật lại nhưng Yuu đẩy tôi ra.


“Oh!”


Yuu nghe 1 lúc rồi kêu lên xong dập máy


“Sao Yuu?”


“Lão ấy đang bận, đừng kêu nữa!”


Yuu cười khì ẩn ý rồi đến lượt mấy tên kia “à” lên 1 tiếng.


“Chịu khó ngồi làm trọng tài nha!”


Mỗi tên vỗ vai tôi một cái cười thông cảm rồi mạnh ai nấy lo, bay vào “đập” nhau, cãi nhau chí chóe.


Tôi thở dài, có ai biết được là cái đám “nhí nhố” kia toàn là ông nọ bà kia cả. Thiệt đúng cổ nhân có câu “Chớ nhìn mặt mà bắt hình dong” …. ^”^

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét