I do not believe happy ... I believe you ...양귀비 ♥ 퀀 하오

양귀비 ♥ 퀀 하오

Trong từ điển của ta không tồn tại hai chữ tha thứ, nếu như có thể quên đi được thì đó là sự tha thứ lớn nhất.


Ái tình là cái gì mà đòi so với thiên trường địa cửu ? Một kiếp người nhỏ bé bì thế nào với vạn dặm giang sơn ?

Thứ Tư, 27 tháng 7, 2011

Nhật Kí Chàng Lọ Lem - Chap 40

Chap 40

Tôi lên là Kuraichi Masako, sắp 24tuổi, nhân viên phòng 196 thuộc Apollo. Tôi đã có 1 căn hộ thuê 1 năm, lương 1500USD mỗi tháng. Tôi đã có 1 cuộc sống no đủ, tuy ko dư và một tên bạn trai hờ ^”^

Hiện giờ tôi đang ở 1 khách sạn ở chân núi Fuji. Ngày mai là mùng 1 tết, công ty Apollo tổ chức du lịch. Kế hoạch này do tôi đề nghị và được Yuu – giám đốc phê chuẩn. Ah, Yuu chính là bạn trai hờ của tôi đấy! Vừa nhắc đã xuất hiện, giờ tôi lại “phải” ở chung phòng với anh ta.


“Đi trượt tuyết ko?”


Yuu rủ, được đi Fuji trượt tuyết là mơ ước cả đời tôi, sao từ chối được? ^__^ Tôi đã đi và ko hề biết rằng, ngôi sao chiếu mạng của mình đang lên cao……


…………….


(đoạn này dễ gây hiểu lầm chết heheehe *evil smirk*)


Phòng bừa bộn…..quần áo bỏ tùm lum dưới đất


“Á đau….”


Tôi kêu lên khi hắn bóp mạnh tay. Thử chiếu vào phòng nha, giày vất mỗi chiếc một nơi…..


“Thả lỏng ra coi bé ^”^ “


Yuu gắt, hắn nhăn nhó


“Co chân nãy giờ mỏi quá >”< “


Chăn mền + gối vất tùm lum trên giường, có 2 con người giữa giường…..tôi và hắn……


“Thả lỏng chân ra, cứng còng vầy ko làm được”


“Á”


“La hoài, im coi”


“Đau quá, anh làm tôi đau quá!”


“Mới lần đầu hả?”


Yuu nói, thở hắt ra. Cả 2 bây giờ mồ hôi đầm đìa, nóng chết được. Sao ngoài kia tuyết rơi mà ở đây nóng thế?


“Lần đầu! Ko ai làm dzới tui dzậy hết…. á…..có mình anh… á……đau!”


“Xong rồi đó. Đồ ngốc, đã trẹo mắt cá chân, bẻ lại cho còn la >”< “


(hahahahaa các fan yaoi được dịp hớ lol )


Yuu trả lời, xuống giường lụm cái đống hổ lốn dưới đó và cất. Tôi nhìn theo hắn và lầm bầm rủa.


“Tại ai mà tui bị thương?”


“Ai ngốc đến độ leo xuống cũng té. Tôi phải cõng cậu về muốn è cổ, ăn cái gì mà nặng quá vậy? >”< “


“Nặng ai mượn anh cõng. Tôi có 45kg, chưa bằng anh mà


Hắn im luôn, tôi tưởng hắn thua rồi nên đắc ý, xong tự thấy mình hơi quá. Tôi đã tính xin lỗi hắn thì….


“Cậu mà bằng tui là tui quăng ở đó luôn chứ ở đó mà cõng về!”


^”^ Hỏi coi tui có tức ko?


“Anh biến đi!”


Tôi vớ lấy gối và chọi hắn. Yuu cười rồi chạy ra khỏi phòng, chết bầm!


------


Cuối cùng tôi cũng lết đi ăn được. Hôm nay, ai cũng chén no say hết. Tôi ngồi cạnh hắn nhưng ko nhậu. Yuu hôm nay uống nhiều quá, rượu Sake mà hắn uống quá trời


“Mùa xuân sang có hoa Sakura……haha…..”


“Trời ơi!”


Tôi đưa hắn về phòng khi hắn say khướt, có động đất chắc cũng không biết….Lôi được cái thân nặng nề của hắn vào giường, tôi tính quăng hắn luôn. Nhưng nhìn thấy tội nên tôi lấy khăn lau mặt cho Yuu, giúp hắn tháo áo khoác và giày. Khi tôi đang làm việc đó thì bỗng 1 bàn tay chụp lấy tay tôi. Nhanh như chớp, Yuu quay tôi xuống dưới và kề sát mặt tôi.


“Nồng nặc mùi rượu >”< “


Tôi đẩy hắn ra nhưng dường như có cái gì đó không ổn. Hắn thì thầm…


“Tôi có chuyện muốn nói….”


“Lẹ đi!”


“Uhm…..tôi…”


Hắn nói, dường như Yuu chưa say lắm đâu


“Nói đi còn ra….”


“Uhm…..tôi……tôi thích em!”


“??????”


“Thật đấy…..tôi thích em…”


“Anh nói hay rượu nói?”


“Uhm….tôi…”


“Rồi có gì không?”


“Em…..là người yêu chính thức được ko?”


……………

……….

Tôi im lặng khá lâu và rồi quyết định


“Không được!”


“Uhm…..cảm ơn em đã trả lời ^__^”


Hắn cười mỉm, đứng lên và ngật ngưỡng đi ra khỏi phòng. Tôi đã mở lòng ra, nhưng vẫn không thể quên người cũ. Cho dù tôi và anh ấy chưa từng nói yêu nhau, nhưng tôi yêu anh trong im lặng. Yuu đã….chính thức nói là hắn thích tôi….nhưng…..sao….tôi ko thể mở miệng đồng ý được!


Yuu trở về phòng lúc 3h15’ sáng. Hắn leo lên giường nằm cạnh tôi và quay qua 1 bên ngủ khò. Sau khi hắn về phòng, tôi đã tỉnh giấc và thức luôn. Nằm cạnh Yuu, tự nhiên thấy có gì lạ lắm…..ấm hơn lúc nằm 1 mình…. (chiện đương nhiên, dzậy cũng nói)


-----


Sáng hôm sau, giáp mặt Yuu mà tôi thấy lòng bồn chồn. Tôi chẳng biết phải làm gì trước mặt hắn, trong khi hắn thì tươi tỉnh như ko có gì


“Yuu à, cho tôi xin lỗi”


“Về cái gì cơ? ^_^”


Hắn quay qua mỉm cười hỏi, tay quơ quần áo vào balo chuẩn bị đi về


“Uhm…..ko có gì!”


Chẳng lẽ hắn đã quên hết rồi sao?


“OK! Đi ăn sáng nào!”


Yuu đáp lại, xách luôn vali của tôi đi. Uh, nếu hắn đã quên thì tốt quá. Quan hệ của tôi và Yuu sẽ trở về bình thường. Hôm nay là tết nên tôi về nhà thăm bố mẹ. Vừa gặp tôi mẹ đã lo lắng hỏi tôi sống thế nào. Tôi bảo cuộc sống của tôi rất ổn, nhưng có thật là ổn hay ko?


-----


Chuyện động trời 0_o

Hôm nay tôi đã biết 1 chuyện động trời. Đang làm việc, Yuu réo làm tôi chạy muốn chết. Vừa vào đến nơi, Yuu túm cổ tôi tống vào WC

“Thả tui ra coi, anh điên à??!!!”


“Suỵt, im nào!”


Hắn mở cửa ra bảo tôi im rồi đóng lại. Đang định đập cửa thì 1 bàn tay đặt lên vai tôi làm tôi muốn rụng tim vì sợ


“Suỵt!”


“Hiroshi?”


“Suỵt!”


“Ờ, suỵt 0_0”


Thì ra đó là Hiroshi, anh ta làm gì ở đây? Tôi và anh ta nói thầm thật nhỏ, Hiro nhờ tôi một chuyện, tí hồi Yuu kêu ra thì đừng bảo có anh ta ở đây.


Toi gật gật chả hiểu gì, đang định hỏi lại thì nghe tiếng ngươi lạ ở phòng ngoài. Yuu có khách à?


“Xin lỗi, anh có phải là Hamamoto Yuu?”


Giọng người lạ mặt, nghe hay đấy chứ ^_^ Rất dịu dàng và dễ thương, chủ nhân của giọng nói hẳn super cute.


“Ờ….tôi là Yuu ^___^ Có gì không?”


“Xin lỗi cho em hỏi anh Hiroshi nhà em có đến đây không ạ?”


“Àh không? ^___^”


Tiếng bước chân người lạ đi khắp phòng


“Phòng này là….”


Tiến đến gần và sắp mở cửa. Hiro vội lủi vào bồn tắm và kéo màn lại. Anh ta xua tay ra dấu và Yuu thì đâp đập cửa. Tôi đánh liều mở cửa bước ra và….


“WC…..cậu đây đang ở trong đó ^__^”


Yuu nói và chỉ sang tôi. Người lạ là 1 cô gái vận kimono cực xinh, tóc dài đến vai, tỉa mái, cô ấy có cột tóc và 2 mái phủ tai nhìn xinh lắm cơ. Cô ấy cao hơn tôi và có đôi mắt xanh dương….Xanh dương à, giống ai ta? Có giống 1 người quen mà tôi ko nhớ nổi là ai!


“Cậu ở trong đó nãy giờ….?”


Cô ấy hỏi tôi, nghe gần thấy giọng hơi lạ ^^”


“Ờ ờ……tôi ở trong đó!”


Gật đầu lia lịa…


“Uhm…cám ơn anh, nếu anh Hiro có đến anh nhắn dùm em là “nhớ ăn trưa, Haruka đã mang đến rồi!” được ko?”


Cô ấy cười, xinh thật đấy! Gương mặt thon, dáng mảnh, nhưng vận kimono nên đi hơi chậm chạp. Yuu gật đầu và ra tiễn….


“Uhm, tôi sẽ nhắn, RA về cẩn thận nha”


Hắn nhấn mạnh chữ “ra” để anh Hiro trong WC có thể nghe. Anh ấy bước ra và quệt mồ hôi như trút được gánh nặng.


“Thảm ghê chưa, vest quăng bỏ chạy, áo sơmi vạt trong vạt ngoài. Ông có phải là lãnh đạo ko dzậy? >”<”


“Thì tôi đã nói với ông rồi mà”


“Chuyện gì vậy?”


Tôi vừa mới mở miệng hỏi, chưa hiểu mô tê gì thì ….cô ấy quay lại.


“Xin lỗi, có thể cho em vào không?”


Cô ấy gõ cửa….ở trong này, Hiro chui vào gầm bàn làm việc của Yuu, may mà có che trúc, chứ ko thì…..


“Có gì nữa ko em? ^___^”


“Anh nói Hiro không có đây, sao có cái xe đạp vàng chóe của anh ấy vậy?”


“À….”


Hắn đảo mắt 1 vòng


“Xe của tôi đấy, mua chung với cậu ta”


“Uhm….thôi em về, em nhầm. Anh có gặp nói dùm em :Anh có muốn né em thì cũng đừng như thế. Cám ơn Yuu-san”


Cô ấy nói 1 mạch rồi bỏ đi luôn, lần này là đi luôn rồi. Trông cô ấy có vẻ buồn, mà cô ấy là ai ta?


“Cô ấy là ai dzậy? 0_0”


Tôi hỏi, anh Hiro đã chui ra khỏi gầm bàn và anh nhìn tôi chớp…..chớp. Yuu cũng …chớp….chớp…mắt


“Masako,,,,,! Em ấm đầu rồi à? 0__0”


Hiro sờ trán tôi và nói. Tôi gạt tay anh ra và giận dữ


“Ấm hồi nào, nghiêm túc đó!”


“Er….người hồi nãy là “guy” àh nha”


Yuu nói, hắn vẫn nhìn tôi ngạc nhiên


“What? Mà cô…..à cậu ta là ai?”


“Vợ tôi đấy! Narumi Haruka!”


Hiro đáp, anh ta thở dài ngao ngán. What what? Vợ của anh Hiro ư? 0__0


“Ủa….anh đùa à?”


“Ko đùa đâu, vợ của Hiro đấy. gọi là vợ vì được công khai. Bị papa bắt rước về dinh mà ^_<”


“Oh…haha….ngộ quá ‘____’ “


Tôi vừa mếu vừa cười. Trời ạ, chuyện gì đang diễn ra dzầy nè? ‘___’ lấy uke làm vợ, được phép công khai?? Đền nước này thì không thể ko tin nổi, cả Yuu và Hiro đều khẳng định. Thì ra Hiro trốn Haruka vì cảm thấy thiếu tự do. Trưa nào cậu ấy cũng đem cơm đến, mà hỏi ra là bị mama bắt làm thế. Riết Hiro chịu ko nổi, bỏ trốn = chiếc xe đạp qua chỗ Yuu. Hiro đi làm =……. xe đạp, từ nhà ra côngty có gần 300m, đi Civic tốn tiết kiệm. Cái mà tôi đang thắc mắc là sao bố mẹ Hiro có thể ủngxăng hộ họ 1 cách bình thản thế? 0___0 Mà Haruka cũng còn nhỏ, mới có 19tuổi


“Haruka bắt đầu đến nhà tôi từ 2 tháng trước. Cậu ta ko phản đối 1 câu về vụ “hôn nhân” này >”<, ko có cớ để bỏ được!”


“Cái ông này lạ, người ta xinh thế không thích thì thôi…..nhường cho tui nè ^___^”


Yuu nói, hắn cười nham nhở ^”^ Tôi vớ lấy xấp hồ sơ gần đó và chọi thẳng vào người hắn.


“Nhường nè! Vợ người ta, ông đừng có giở cái màn 35 ra nha!”


“Ây! Ghen à? ^__^”


“Ghen cái cùi loi!”


Tôi bực mình rủa xả hắn, trong khi hắn và Hiro muốn bò ra sàn vì cười. Thấy vậy, tôi vừa tức vừa buồn cười. Yuu làm thế để giúp Hiro cảm thấy bớt căng thẳng, cười sẽ làm con người ta đỡ stress. Và ngày hôm nay, cũng là ngày đặc biệt nhất bắt đầu những chuỗi ngày sóng gió suốt 24 năm cuộc đời tôi….

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét