I do not believe happy ... I believe you ...양귀비 ♥ 퀀 하오

양귀비 ♥ 퀀 하오

Trong từ điển của ta không tồn tại hai chữ tha thứ, nếu như có thể quên đi được thì đó là sự tha thứ lớn nhất.


Ái tình là cái gì mà đòi so với thiên trường địa cửu ? Một kiếp người nhỏ bé bì thế nào với vạn dặm giang sơn ?

Thứ Tư, 27 tháng 7, 2011

Nhật Kí Chàng Lọ Lem - Chap 34

 Chap 34

“Em chưa về!”

Tôi chợt tỉnh giấc và nghe thấy tiếng Ryo đang nói chuyện. Giả vờ như còn ngủ say. Thì ra 5 cái màn hình lớn ở cửa là để liên lạc với các đối tác lớn. 1 trong 5 cái đang hiện hình Shiho. Còn 12 cái còn lại là thông số trên các thị trường chứng khoáng.


“Nè, bật camera để anh thấy em đi!”


“Làm gì?”


“Sao em còn hỏi? Hay đang giấu ai?”


“Có đó!”


“Anh ghen à nha”


“Masako đó thưa quí ông”


Ryo cười khúc khích, nhưng cậu ta vẫn mở camera lên để bên kia có thể thấy mình


“Em ở qua đêm à?”


“Uh. Anh ở nhà phải ko? Gọi em có chuyện gì gấp ko? Tại em đang bận!”


“Right. Anh có 2 tin muốn báo với em. 1 vui và 1 buồn, em nghe cái nào trước?”


“Uhm…… vui trước đi!”


Cậu ta trả lời. Bên kia, Shiho vuốt mái tóc vàng của hắn rồi mỉm cười. Quên nữa, có ai thắc mắc là tại sao hắn tóc vàng ko ta? Xin báo đó là màu tóc thật, không hề nhuộm.


“Anh biết em sẽ nói vậy mờ. Em khá lắm Ryo, trong vòng 14 ngày đã kiếm được hơn 14 tỉ USD. Chúc mừng em ngày mai sẽ được chính thức lên sàn giao dịch với bên anh!”


“Yes, có thế chứ! Còn tin buồn?”


“Àh….. Ngày mốt bố anh về nước!”


“Ack, chết rồi!”


Ryo nhăn nhó. Tôi chả hiểu tại sao bố của Shiho về nước mà …… Ryo buồn ta?


“Bố em chắc cũng về!”


“Khỏi chắc! Cái đó là hiển nhiên, chắc em phải đi trốn quá!”


“Hahaha, trốn chỗ nào được em cho anh trốn với! Đợt này em và anh sẽ bị “dũa” te tua. Ah, Yuu biết chưa?”


“Chưa. Để em báo!”


“Khoan. Để Yuu “bất ngờ” đi ^___^ chắc dzui lắm nha!”


“Chùi, anh “ác” wé Shiho ơi!”


“Em mới biết hả? Muộn rồi cưng! Thôi em làm việc đi. Anh ngủ đây!”


Shiho nói và cắt liên lạc . Ryo ngáp rồi co 2 chân lên ghế, tắt máy, chắc cậu ta cũng mệt. Gần 3h sáng rồi chứ ít ^^”


“Cậu với Shiho có vẻ hạnh phúc!”


“Ah, dậy rồi hả? Chưa sáng mà, sao không ngủ tiếp?”


“Thôi, tôi tỉnh rồi!”


“Uh!”


Ryo ngáp tiếp. Tôi không hỏi gì nữa, vớ tờ báo đọc tiếp. 10’ sau, cậu ta chợt có hứng nên trò chuyện với tôi.


“Uh, cũng coi là hạnh phúc! Mà sao tự dưng cậu lại nói chuyện đó?”


“Àh, tại có vài chuyện muốn hỏi”


“Uh, nói đi!”


“Khi yêu nhau, cậu có vẻ chịu lép nhỉ? Cậu có cảm thấy yếu thế hơn seme không?”


“Àh….. Shiho “sợ” tôi, tôi cũng “nể” anh ấy. Nói chung, quan hệ cũng có lúc đổi chỗ”


“Vậy àh….. Vậy Shiho có hay nói “yêu” cậu không?”


“Nói “em iu” thì có, chứ thái độ serious như thế thì ít lắm. Shiho không phải là dạng seme ưa mật ngọt lắm, anh ấy khen chê rõ ràng và thường nói = hành động hơn là = miệng. Nhiều lúc cũng khó chịu, nhưng chỉ cần anh ấy ôm và kiss tôi một cái thì….. ^^”


“Lãng mạn nhỉ?”


Tôi mỉm cười nhìn Ryo. Gương mặt cậu ta cứ như đang phát sáng vì hạnh phúc.


“Vậy lúc đối diện với người yêu, cậu cảm thấy thế nào? Và khi yêu thì thấy sao ta?”


“Cái này cậu cũng biết mà 0____o”


“Nói đi Ryo….”


Tôi nài nỉ và cậu ta bật cười:


“Ờ thì, lúc chỉ có 2 người thì hơi bối rối ngượng trước người yêu. Còn ở 1 mình thì hay nghĩ đến người đó, nói chung là kì cục lắm, khó giải thích được…”


“Uhm……”


Chính tôi còn không hiểu tại sao lại hỏi câu đó. Chưa bao giờ tôi cảm thấy cô đơn, mệt mỏi như thế này. Tôi thèm được 1 bờ vai để có thể dựa vào, thèm cái cảm giác được ngượng ngùng hay bối rối trước 1 ai đó…..


------------------


Tôi đã phải ở cùng Ryo 2 ngày, cho đến tận hôm bố của Yuu về nước. Buổi sáng hôm đó, Ryo thả tôi trước công ty Apollo rồi đi làm. Khi bước chân vào tòa nhà của Apollo tôi chỉ có 1 ý nghĩ duy nhất là chạy đi tìm Yuu. Không biết hắn can thiệp như thế nào.


Lúc bước vào thang máy, tôi thấy có 2 người đứng cùng mình. Một người cao ráo, đeo cái kính không gọng trong rất quen mà chả thể nhớ nổi là ai. Một người đứng kế bên trùm 1 bộ đen kín mít. Đến lúc cửa thang máy đóng lại, người đó mới tháo bớt áo khoác, khăn choàng và kính ra. Ah, hình như hắn thì phải. Nhưng sao hắn không nhận ra tôi?


“Yuu, tôi tìm anh nãy giờ”


Tôi đánh liều gọi, hắn quay qua……


“Cậu là ai???”


Chùi, hắn quên hết rồi sao? Mà hôm nay trông hắn sao lạ thế?


“Hix…. Chuyện gì đã xảy ra với anh?”


Tôi lay hắn và để ý anh chàng bên đang nhìn tôi…. khó chịu.


“Tôi không phải là Yuu! Cùng họ nhưng tên khác. My name is Yuuhi Hamamoto”


“Ah,,,, Tôi xin lỗi, tại 2 người giống nhau….”


“Không sao ^__^ Tôi là anh họ của Yuu và ai cũng nhìn 2 đứa giống nhau!”


Người đó cười dzới tui, lúc đó thì cửa thang máy mở. Tôi bước ra trước.


“Bye nha!”


Người đó vẫy chào tôi. Ủa mà sao tầng trên cùng rồi mà thang máy dzẫn còn đi lên. Á, tôi ra lộn rồi, mới tầng 15 à!


Tức tốc tôi phải leo vào thang máy. Sau khi tôi vào được phòng giám đốc thì thấy Yuu đang tiếp chuyện 2 người kia. Tôi chạy tới….


“Ah Yuu, tìm anh mãi! Àh, còn có anh họ của anh ở đây nữa…”


“What? Cậu bảo đó là ai?”


Yuu mở tròn mắt kinh hãi.


“Anh họ???”


“Trời đất! BỐ TÔI ĐÓ >”<”


“What??? 0____o”


Đến lượt tôi xém chết giấc. Bố của Yuu sao trẻ thế. Nhìn cứ như 20, thậm chí trông còn trẻ hơn Yuu nữa. Ăn mặc cực kì …… >”< teen luôn!


Áo sơmi đen bó sát vừa vặn, Quần túi hộp, mang xăng-đan, thậm chí không thèm mang giầy tóc cũng hơi hung hung. Tai trái bấm 2 lỗ, tai phải 5 lỗ : 1 lỗ trên cùng đeo 1 cặp bông vòng dây xuống dưới, còn 3 lỗ dọc vành tai đeo….. ack Ruby, 3 viên đá khá lớn.


“Hơ…..”


Tôi chết đây….. Xỉu >”<


“Hi!!!”


Bố của Yuu nhìn tôi vẫy tay và cười.


“Còn….. người kế bên?”


Lần này tôi cẩn thận kẻo hớ hàng nữa >”<


“Ah….. Bác đây là Miami Shuichi, bố của anh bạn Shiho thân mến”


Ack!!! Ông ấy có dáng vẻ chân chất như một….. nhân viên bảo vệ! Ông ấy cầm áo khoác và những thứ lỉnh khỉnh cho bố của Yuu. Mà trông ông cũng trẻ khiếp , mặc một bộ complê đen, rất chỉnh chu và ra dáng một nhân viên tuổi 30 (0__o)


“Thôi 2 đứa ở lại, bố về trước nhe con trai!”


Yuuhi chào Yuu. Tôi gọi ông ấy bằng tên bởi cũng chả biết phải xưng hô ra sao. Ông quá trẻ so với những gì tôi nghĩ và mới phát hiện ra là Yuu giống bố y khuôn.


“Vâng, bố về ạ!”


Tôi và Yuu đứng cúi chào ông đúng 1 góc 90. Ông “bibi” hai đứa rồi mặc áo khoác trùm kín mặt lại. Đến khi 2 người mất dạng, Yuu xua tay như trút được gánh nặng trên vai. Hắn rút phone ra gọi cho Ryo.


“Em biết bố về phải không? Sao em không gọi anh 1 tiếng? Làm anh xoay không kịp >”<”


“Em gọi không được…… ^^ với lại em và anh Shiho phải đối phó trước. Còn anh, anh lo cái quái gì trong khi không có gì để lo?! ^”^”


“Thằng Shiho nó bảo em không nói cho anh biết phải ko?”


“Oh đúng đấy ^_^ Nếu cảm thấy bất mãn, anh có thể phone cho anh ấy để chửi. Em vô phận sự. Bibibi!”


Nói rồi Ryo cúp máy. Đôi co không phải là sở trường của cậu ta, với lại Ryo không phải loại người thích đôi co. Dễ thấy nhất là cái bản “kế hoạch nợ nần” gán lên đầu tôi >”< và nạn nhân thường hay lọt tròng dễ dàng. Quay lại chuyện hồi nãy, tôi thật sự bị shock vì cái vẻ trẻ trung đến không thể tin được của 2 người đó. Quan trọng hơn là chuyện anh em Yuu “ớn” bố mình nhất.


“Anh có vẻ rất sợ bố nhỉ?”


“Còn phải hỏi >”< Sắp bị “dũa” thử hỏi có sợ không?”


“Ghê thế sao? Mà sao tôi thấy cả Ryo và Shiho cũng rất “oải” khi nghe tin họ về nước?”


“Ờ…”


Yuu ngồi phịch xuống ghế và thở hắt ra đầy vẻ ức chế và khổ sở.


“Cặp đôi kinh khủng nhất. Sự kết hợp của các điều tồi tệ nhất mà tôi từng thấy. Sự kết hợp tình cảm của Yuuhi và Shuichi >”<”


“WHAT????”


Mắt chữ O, mồm chữ Ô, tôi tọng ngay vào họng Yuu một mớ dấu hỏi. Và nó nhanh chóng biến thành 1 miếng táo cấm, bay ngược lại dội vào họng tôi, làm tức 1 cục khi Yuu gật đầu xác mình thông tin đó là…. Chính xác.


“Họ là một cặp. Đó là lý do tại sao tôi và Ryo có thể thoải mái thích 1 uke hay seme nào đó. Cậu khỏi thắc mắc, mối tình đó diễn ra từ trước khi tôi và Shiho chào đời cơ. Để coi…… 24 năm + 4 năm = 28 năm!”


“Oh….. 0_o”


“Yeah, có thời gian tôi sẽ kể cho cậu nghe cái mối quan hệ giữa Hamamoto và Miami, chuyện dài đấy!”

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét