I do not believe happy ... I believe you ...양귀비 ♥ 퀀 하오

양귀비 ♥ 퀀 하오

Trong từ điển của ta không tồn tại hai chữ tha thứ, nếu như có thể quên đi được thì đó là sự tha thứ lớn nhất.


Ái tình là cái gì mà đòi so với thiên trường địa cửu ? Một kiếp người nhỏ bé bì thế nào với vạn dặm giang sơn ?

Thứ Tư, 27 tháng 7, 2011

Nhật Kí Chàng Lọ Lem - Chap 35

Chap 35

Ở tầng trệt, đại sảnh lớn của Apollo có 2 con người đảm bảo là gây sự chú ý, đang đứng chờ xe. Vài phút sau, 1 chiếc Limousine của hãng Jaguar đậu xịch trước cửa càng làm gây sự chú ý hơn ^^”

“Shuichi-sama, Lyly?”


Người tài xế hỏi khi 2 người đã an tọa trên hàng ghế sau của cái xe 6 cửa.


“Uh!”


Người đàn ông vận complê đáp lại. Chiếc xe rẽ hướng đi về biệt thự có cái sân hình bát giác mà cách đây 7 năm Masako đã tới đó.


“Anh có thấy thằng nhóc nhầm em với bé Yuu dễ thương không? ^^”


“Tạm được!”


“Anh có thấy nó quen không?”


Yuuhi tiếp tục hỏi, Shuichi vẫn cố gắng lắng nghe và trả lời dù bây giờ ông chỉ muốn ngủ. Khác với vẻ ngoài 30, thực sự ông đã U50 rồi, chính xác là 56 tuổi, 1 chuyến bay dài từ Châu Phi về nước đủ làm ông cảm thấy mệt.


“Ờ…. Quen!”


“Haha, vậy là đúng như những gì em đoán. Em sắp thắng cô vợ Akie ở nhà rồi”


“Đoán? Từ này có vẻ không chính xác!”


“Này anh…..?”


“Hửm?”


Yuuhi gọi và xoay mặt ông lại:


“Anh già rồi đấy hả anh yêu? Chính cái vẻ trẻ trung này là bí mật của 2 gia đình em và anh….. Anh hãy tận hưởng nó trước khi anh nhăn nheo như 1 cái xác.”


"Có lẽ....."


Shuichi trả lời, ông mỉm cười:


“…… Anh được ưu đãi hơn người khác!”


…….. và rồi chặn không cho Yuuhi nói bằng một cái kiss lên môi. Ờ hờ, cả 2 đã U50 hết rồi, sự trẻ trung này là 1 ưu đãi quá lớn, đôi lúc ông lại thèm được già. Không phải chỉ ông và Yuuhi, tất cả các nhánh của 2 dòng tộc lớn này đều thế. Cái khác nhau là ai ít stress hơn thì lâu già hơn thôi. Đa số đều tuổi gấp đôi cái mặt, ví dụ tốt nhất là Yuuhi, trông còn trẻ hơn cả con trai mình nữa……


------------------


“Mấy ngày nay ổn chứ?”


Yuu hỏi tôi khi chúng tôi cùng nhau đi ăn trưa. Tôi bỏ việc 2 ngày, bây giờ vô việc 1 đống!


“ở với Ryo không chán. Còn anh, anh đã làm gì 2 hôm nay?”


“Ờ…. Thì thương lượng với Kento. Hắn nói là sẽ tha cho cậu. 53 triệu Yen, tôi chỉ mới trả 1 nửa thôi, tiền lãi tôi không trả!”


Hắn bâng quơ trả lời, bỏ 1 miếng salad vào miệng và uống 1 ngụm nước ép táo.


“Uhm…. Thank you very much!”


“Đừng cám ơn tôi. Từ hôm nay mới có kịch hay để xem!”


Đôi mắt hắn co hẹp lại mỏng như đường chỉ. Đôi môi vẽ lên thành một cái cười mỉm đanh đá và ác độc. Ngay lúc này, tôi hiểu là hắn đã bị chọc trúng chỗ ngứa và mọi chuyện ko còn đơn giản nữa.


“Từ bây giờ cho đến lúc mọi chuyện xong xuôi, mọi nhất cử nhất động của cậu đều sẽ bị theo dõi, cả tôi cũng thế. Chính cậu đã châm ngòi cho trận chiến này.”


Hắn nói tiếp, thái độ thản nhiên đến đáng sợ. Yuu chưa bao giờ nghiêm túc như thế. Tôi im lặng, chẳng lẽ ông trời không muốn cho tôi được tự do hay sao mà cứ để tôi mắc nợ hắn hoài.


Giám đốc ăn hết phần của mình rồi trả tiền bằng thẻ tín dụng cho cả 2. Bây giờ là lúc tôi hiểu cảm giác của Nguyên nhất, cứ như là phải trả nợ để đánh đổi cái gì đó.


“Go thôi, còn làm việc nữa!”


Yuu gọi tôi và lôi tôi ra khỏi dòng suy nghĩ


“Uhm!”


“Sao thế?”


Hắn hỏi thêm khi thấy mặt tôi thuỗn ra.


“không, không có gì!”


“Uh, đi thôi!”


Yuu nói và quay lưng đi trước. Tôi cũng đứng dậy chạy theo. Tự nhiên tôi lại thấy tấm lưng của hắn vững chãi….


----------------


Tôi không biết Yuu đã làm chuyện gì với Kento. Hắn ta cũng không đòi nợ tôi nữa mà lo tuyên chuyến với Yuu. Một tuần, hai tuần, ba tuần trôi qua…..


Như một ngày bình thường, 7h sáng tôi có mặt tại Apollo để đi làm. Mới bước vào bãi đậu xe đã nghe sếp gọi lên gấp. Giọng hắn nghe có vẻ ngộ lắm.


“Chào sếp!”


Tôi tông cửa vào thật nhanh và thấy cả Ryo ngồi đó nữa


“Ah…. Chờ xíu đi ^^”


Ryo vẫy vẫy tôi, tay cậu ta cầm 1 cuốn Yaoi thấy quen lắm, Jazz thì phải ^^”


“Chuyện gì vậy? 0_o”


Tôi hỏi, giờ này lẽ ra Ryo cũng phải làm việc chứ. Sao còn rảnh ngồi đây? Nhưng dường như số phận không bắt tôi phải chờ lâu để có câu trả lời. Cánh cửa 1 lần nữa bật mở và 1 nhân vật đặc biệt bước vào


“Welcome to Apollo!”


Yuu nói và bước lại gần hắn


“Hamamoto Yuu!”


“Kento, chào mừng đến đây!”


Họ chào và bắt tay nhau. Nhưng lại là bắt tay cái kiểu “cho mày nát tay”. Vừa mới nhìn thấy hắn ta, tôi hồi tưởng lại cái trò DSBA khủng khiếp do hắn nghĩ ra. Dòng họ nhà Yuu quả thật rất tàn độc >”<


“Hôm nay tao đến đây đòi lại 25 triệu mày còn thiếu của tao.”


“Right right, tao sẽ trả mà ^^”


Yuu cười, cứ thể trả 25 triệu ko là cái đinh gì cả. Tuy hắn giàu nhưng theo được biết từ hồi thành lập Apollo, Yuu sống = tiền do chính hắn làm ra, đâu có dư thế.


“Sao mày trả dễ dàng thế Yuu?”


“Mày nghĩ sao Kento?”


“Mày đã thua Yuu!”


Tên Kento cười đắc ý. Hắn vẫn y như cái hồi học cấp 3, không già đi tý nào.


“Khoan đã!”


Yuu lên tiếng chặn lại.


“Thời khắc cho mày biết cũng đến. Ryo, đưa cái máy của em đây!”


“OK!”


Yuu quay màn hình máy laptop của Ryo ra cho hắn ta thấy. Sau 5’ im lặng, cuối cùng hắn ta cũng phản ứng.


“Mày…. Mày…….”


“Hài lòng chứ Kento, đó là cái TAO CÓ THỂ LÀM ĐƯỢC ĐẤY!”


“Nhưng mày không làm 1 mình mày. Mày không thể làm như thế được!”


“Đúng!”


Yuu vỗ tay bôm bốp.


“Tao ko làm 1 mình. Tao còn có em tao và bạn bè giúp đỡ, còn mày THÌ KHÔNG”


“Không thể như thế…..”


Kento ôm đầu rên rỉ, cứ giống như chim gãy cánh, rơi bịch xuống đất. Rồi hắn đưa con mắt nhìn tôi đầy căm tức 0_o


“Trịnh trọng thông báo với ông anh. Công ty của anh và bố anh bây giờ sẽ là 1 nhánh của S.M.E Toàn bộ cổ phiếu trên sàn đấu giá của ông anh đã bị Miami Shiho “nuốt” sạch. Chưa đâu, anh đang bị cảnh sát “rượt” đấy, thêm 1 cái tội trốn thuế và chuyển ngân lậu nữa!”


Ryo buông quyển truyện của cậu ta xuống rồi vươn vai nói. Cách khởi đầu 1 ngày mới ấn tượng thật! Nhưng tôi không thể suy nghĩ lâu, khi có một bàn tay chụp lấy tôi

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét