I do not believe happy ... I believe you ...양귀비 ♥ 퀀 하오

양귀비 ♥ 퀀 하오

Trong từ điển của ta không tồn tại hai chữ tha thứ, nếu như có thể quên đi được thì đó là sự tha thứ lớn nhất.


Ái tình là cái gì mà đòi so với thiên trường địa cửu ? Một kiếp người nhỏ bé bì thế nào với vạn dặm giang sơn ?

Thứ Tư, 27 tháng 7, 2011

Nhật Kí Chàng Lọ Lem - Chap 42

Chap 42

Tiếng ai đó gọi tên tôi. Theo phản xạ, tôi quay lại và…..thấy Yuu

“Ơ!!!”


Tôi nhìn hắn và tính bước đến nhưng…..từ đằng sau lưng tôi. Cô gái hôm nọ chạy đến cạnh Yuu. Hắn khoát vai cô ta và cả 2 leo lên xe chạy mất. Tôi nhìn theo chiếc xe trân trối như thể nó bắt hồn tôi đi…… Yuu ơi….. Anh thay đổi nhiều đến thế sao? Tôi cảm thấy nhói 1 cái, tim đập mạnh như muốn nhảy ra ngoài.


Tôi chỉ muốn gào lên là tôi ghét hắn. Ghét cái cách hắn như thế với cô ta. Yuu đã trông già đi 1 chút sau 2 tuần ko gặp, nhưng việc già đi 1 chút chẳng ảnh hưởng gì. Thậm chí còn làm Yuu càng đẹp hơn…..cái đẹp của 1 người đàn ông chứ không phải lóc chóc như trước. Lúc nãy, hắn đeo kính râm màu trà và hút thuốc. Chỉ sau hơn 2 tuần ko gặp mà anh đã thay đổi đến thế. Anh thậm chí thay đổi cả style truyền thống của mình….. Yuu vận 1 bộ quần áo khá đẹp. Áo sọc caro đỏ và quần kaki trắng để đi hợp với cái đầm đỏ áo khoác trắng của cô gái (A/N:còn có thời gian nghía đồ nữa cơ đấy =___=)…..Họ đẹp đôi quá… tôi thầm nghĩ


Tôi đón xe điện nhưng bị trễ chuyến, lý do là tôi mãi nghĩ về…. Yuu. Tôi ước gì hắn là con thỏ nhồi bông, tôi sẽ bóp nát hắn. Tại sao hắn lại có thể như thế trước mặt tôi? Hắn vì cô ta mà thay đổi, tại sao vậy?..... Ko, tôi đang ghen t5, ghen tị với cô ta….Ko phải tôi đã thích Yuu rồi chứ?


Ban đầu là nhớ hắn, rồi nghĩ về hắn, sau đó là muốn gặp hắn và gặp rồi thì bối rối như bị khìn ấy…. ôi….sao mà khùng thế này >”<, đến hôm nay thì cảm giác này rõ như ban ngày! Tôi lắc đầu như điên mà ko gạt được những suy nghĩ về hắn cứ “nảy nở” trong tâm trí >”<


“Nhóc ơi, sao ngồi đó?”


“Hả?”


Tôi ngẩng lên ngơ ngác nhìn quanh, chiếc Civic màu đỏ boocđô đang đậu trước mặt trạm xe tôi ngồi chờ


“Anh Hiro??”


“Sao ngồi đó? Xe bus giờ này chuyến cuối rồi!”


“Uhm…. Em đi quá chuyến, giờ phải đón xe đi về nè!”


“8h rồi, lên xe đi anh đưa về!”


“Uhm…”


“Nhanh nào!”


Anh Hiro hối, tôi đành đứng lên vào xe. Tôi ngồi ở hàng ghế sau vì có ai đó ngồi cạnh anh rồi. Ban đầu còn ngờ ngợ, sau mới nhớ ra là vợ của Hiro


“Em đi đâu ra đây vậy Masako?”


“Thế, vợ chồng anh đi đâu thế?”


Tôi cười và hỏi, kín đáo quan sát Haruka, vẫn mặc kimono, đồ truyền thống à?


“Àh, mới đi tiệc về. Để anh đưa vợ anh về trước rồi chở em về sau, xíu nữa là đến nhà anh rồi”


Hiro nói, anh nhìn qua vợ và mỉm cười với cậu ấy. Hình như họ cũng thành 1 couple rồi. Tôi bất chợt cảm thấy buồn, cuối cùng thì “chàng độc thân” Hiroshi cũng có cặp. Còn tôi, sao mãi vẫn chả có mảnh tình vắt vai. Lúc nãy leo lên xe điện, do mãi suy nghĩ nhiều mà đi nhầm đường đến đây. Chỗ này khá xa trung tâm chỗ làm việc. Đi chưa đầy 5ph là tới nhà của Hiro, wow, lần đầu tôi đến đây đấy. Nhà của Hiroshi là theo kiểu truyền thống. Căn nhà dài hết cả con đường, bên trong chia thành 4 khu lớn.


Chiếc Civic đỗ xịch trước cổng lớn, Hiro bước xuống gọi cửa và 1 phụ nữ trẻ bước ra mở, cô ta mặc kimono. Tôi đã từng nghe Yuu kể gia đình Hiro ăn ở theo truyền thống, trong nhà phải mặc kimono, quả nhiên là đúng.


“Vào nhà đi em, để anh đưa bạn đưa 1 xíu”


“Uhm…..đau chân rồi!”


Hiro nói với vợ, nhưng cậu ấy lại nhõng nhẽo, bảo chân đau không đi được. Hiro kêu mãi mà cậu ấy ko chịu ra. Thế là anh chàng đành quay lại xe và….bế sốc cậu ấy lên bê ra đến cửa nhà. Khi đặt cậu ấy xuống trước cửa anh hôn nhẹ lên tóc cậu và nói:


“Chẳng lẽ anh phải kiếm 1 người vệ sĩ kiêm luôn việc bế bồng em à?” ^_^


“ứ chịu! Không thích có người theo đâu!”


Haruka quả là 1 cậu nhóc đáng yêu. Cái cách cậu ta nhõng nhẽo trông cũng rất dễ thương ^__^


“Đùa thôi. Ai lại đưa vợ cho người khác bế chứ!”


Hiro đáp lại. Hôn lên má vợ thêm 1 cái rồi quay trở lại xe. Khi cửa xe vừa đóng lại, vợ của Hiro lại chạy ra gõ vào cửa kính


“Nhớ về sớm nha chồng!”


“Okay, trước 10h ^__^”


“Uhm, thôi anh đi đi rồi còn về”


Cậu ấy dặn dò rồi mới cho anh Hiro đi. Khi chiếc xe lăn bánh, tôi và anh mới có dịp trò chuyện với nhau.


“2 người thành couple hùi nào dzạ? ^___^”


“Cũng mới hà, mà em biết tin gì chưa Masako?”


“Uhm…. Tin gì cơ?”


“….Tin về Yuu ấy….”


Hiro nói, giọng anh ko được tự nhiên cho lắm


“Có chuyện gì xảy ra với Yuu?”


“Ah ko, ko phải tin xấu…..bình tĩnh nào….”


Anh Hiro nhìn tôi ái ngại, có lẽ tôi hỏi xúc động 1 tý trước những tin về Yuu. Không thể phủ nhận là tôi lo cho Yuu.


“Uhm…..Anh nói đi Hiro…”


“Ngày 10-2 Yuu sẽ làm lễ cưới đấy!”


“Lễ cưới?”


“Uh, em chưa biết gì sao? Hồi chiều nay nó mời tụi anh ăn tiệc ra mắt đó!”


Lễ cưới và tiệc ra mắt? Tại sao tôi ko được biết gì cả? Tôi im lặng ko nói gì và chống tay lên thành cửa xe suy nghĩ. Yuu……Anh thật sự gạt tôi ra khỏi cuộc sống của anh sao? Tại sao anh ko nói với tôi 1 tiếng là anh sẽ lấy vợ…..Tôi lại cảm thấy xốn xang, nhói ở ngực…. Tôi bị shock trước tin này


……….

………..

“Ơ! Đây là…”


Chiếc Civic 1 lần nữa lại đỗ xịch lại. Nhưng ko phải chỗ ở của tôi mà là….nhà của Yuu…


“Em vào gặp Yuu đi”


“Sao…?”


“Không sao trăng gì hết, em vào gặp nó đi”


“Uhm….gặp làm gì cơ chứ?”


“Em lì quá, em đã rất muốn gặp Yuu, anh đưa đến tận nơi lại ko chịu. Nào đứng lên, anh đưa vào!”


Hiro cho xe vào sân sâu bên trong và lôi tôi ra khỏi xe. Ban đầu tôi chống cự nhưng sau thì không. Hiro đưa tôi lên tận phòng Yuu sau khi đã được cho phép. Căn phòng đóng cửa im lìm. Nghe theo lời anh, tôi đập cửa và gọi tên Yuu.


“Yuu, tôi có chuyện muốn nói!”


“………”


“Yuu, anh ra được ko?”


“……”


“Yuu, anh đừng né tránh tôi!”


“Cậu đi về đi!”


Sau 3 lần gọi cửa mới nghe thấy tiếng đáp lại….Yuu ko muốn gặp tôi. Tại sao vậy? Tôi nuốt nước miếng và chợt cảm thấy sống mũi cay xộc. Chưa bao giờ…..chưa bao giờ Yuu như thế! Tôi kiên trì gọi cửa nhưng người ra lại là

Ryo.

“Cậu về đi, anh hai tôi ko muốn gặp. Đừng làm phiền anh ấy nữa”


“Yuu có ở trong đó, hãy cho tôi gặp đi”


“Không mà!”


“Được không, 1ph thôi, tôi có chuyện muốn nói”


“Trời ơi, ko được, nhắn với tôi nè”


Ryo nói, cậu ta ngáng ngay cửa, qua vai cậu tôi nhìn vào phòng. Đúng là Yuu, đang ngồi trên ghế bành, quay mặt hướng ra cửa sổ. Tôi muốn đến ngay sau lưng Yuu và gọi nhưng không thể được…..quá xa…..


“Nhanh đi, tôi vào làm việc khác!”


“Thôi được……”


Tôi cúi xuống, tay nắm chặt vào dây cặp


“Thôi được……”


Tôi lặp lại 1 lần nữa như để có thêm dũng khí cho cái việc tôi sắp làm


“Yuu! Tôi nhớ anh!”


Tôi nói thật to và quay bước thật nhanh, chạy một mạch xuống lầu. Tôi cứ chạy mặc cho Hiro ở đằng sau gọi í ới. Tôi ko dừng lại được….. Nếu dừng lại sợ mọi người sẽ thấy mất…..Thấy, tôi sợ họ thấy…..tôi đang khóc vì Yuu…


------------


Ryo đóng cửa phòng của anh trai lại sau khi Masako đi mất, cậu ta tiến lại đằng sau lưng anh và ông choàng lấy anh 2


“Anh chơi hơi ác đấy!”


Ryo nói và cười. Cậu ta nghĩ rằng mọi chuyện đều do Yuu sắp xếp


“Ác ư…?”


Yuu đáp lại, anh thở dài


“Anh hay cậu ấy mới là kẻ buồn nhiều hơn?”


“Uhm…..Tùy anh, nhưng em mong là anh sẽ đạt được điều anh muốn”


“Cám ơn nha ^^ “


“Anh trai của em là No.2”


“Sao lại No.2?”


“Shiho No.1 rồi, thấy anh vui em cũng vui. Ráng lên anh hai ^___^ em ủng hộ!”


“Uhm…. Thôi đi làm việc đi, mai dồn cả đống đấy!”


“Okay, em đi nha!”


Ryo tạm biệt Yuu. Anh cười và vẫy tay trước khi cậu ta rời khỏi phòng. Vui ư? Chỉ mới 3 ngày trước, anh vẫn còn là 1 tên bợm rượu! Sau khi bị Masako từ chối, anh đã rất buồn. Anh né tránh cậu cũng vì 1 lý do, không muốn cho cậu thấy anh đã suy sụp ra sao.


Anh ko đi làm, việc giao hết cho trợ lý và thư kí. Anh tự nhốt mình trong phòng và nốc rượu. Ông trời ko cho anh cái gì dễ dàng, và lần này ông trời đoạt luôn của anh tình yêu ấy. Anh già đi 6 tuổi, gương mặt của Yuu trước đây là 19, bây giờ là 25. Râu tóc ko thèm sửa soạn, trong vòng 1 tuần mà như là 1 tên ….. ăn mày. Yuu bắt đầu cảm thấy thất vọng, Hiro cuối cùng cũng có vợ. Yuu là người tuyên bố yêu đầu tiên, lại về sau cùng, mà đích đến mãi chả thấy, cứ xa …xa….


Anh bắt Masako làm người yêu hờ để có lý do từ chối hôn nhân. Nhưng bây giờ không còn lý do nữa, cô vợ chưa cưới cũng tên Masako về nước và ….coi như chấm hết.


“Yuu à!”


Bố vào phòng và lôi anh dậy, anh đã im lặng khi thấy bố nhìn mình rồi bật cười như điên. Mình lại thành đứa kém cỏi rồi…. anh thầm nghĩ, thôi nếu đã thế thì đây thây kệ. Anh tiếp tục uống hết nửa chai Brandy (rượu mạnh hơn cả Whisky nữa). Yuuhi vẫn nhìn vào mặt anh, và rồi ông chợt ôm lấy Yuu. Bố ôm con mà con cứ tưởng uke nào…. Anh nghĩ rồi đẩy ông ra nhẹ nhàng…..Yuuhi ghì lại, ông ném mấy chai rượu xuống sàn rồi lôi anh vào phòng tắm. Lúc tĩnh có lẻ Yuu sẽ chống cự được, nhưng anh đã say rồi, với lại….anh có bao giờ cưỡng lại bố mình đâu


“Ah…..lạnh!”


Yuu kêu lên và lại cười như người bị khùng khi Yuuhi dùng vòi sen xịt thẳng vào mặt anh. Mà công nhận hay ho ghê, nước lạnh như vậy làm anh tỉnh ra đôi chút.


“Tỉnh chưa?Ko được uống Brandy nữa, có phải rượu nhẹ đâu mà uống như nước lã vậy?”


“………”


“Có buồn thì phải tìm cách khôn ngoan hơn chứ? Bộ muốn đầu óc mụ mị à?”


“……..”


“Sao mà ngốc thế ko biết!”


Yuuhi buông tiếng thở dài, như thể là ông chán lắm ấy.


“Con biết rồi, con ngốc, con kém cỏi, bố mặc kệ con đi!”


Yuu gào lên như tức nước vỡ bờ. Anh cúi đầu, nước theo tóc chảy tong tong xuống sàn. Ướt hết quần áo, Yuu vẫn ngồi bệt dưới sàn như 1 con thú nhỏ đang co lại để tự bảo vệ mình trước nguy hiểm. Bố nhìn anh, ông lại thở dài, ngồi chồm hổm xuống và gỡ 2 tay Yuu ra

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét