I do not believe happy ... I believe you ...양귀비 ♥ 퀀 하오

양귀비 ♥ 퀀 하오

Trong từ điển của ta không tồn tại hai chữ tha thứ, nếu như có thể quên đi được thì đó là sự tha thứ lớn nhất.


Ái tình là cái gì mà đòi so với thiên trường địa cửu ? Một kiếp người nhỏ bé bì thế nào với vạn dặm giang sơn ?

Thứ Tư, 27 tháng 7, 2011

Nhật Kí Chàng Lọ Lem - Chap 43

Chap 43

“Yuu con ngốc lắm!”

“Bố bỏ con ra!”


Anh kêu lên lần nữa khi Yuuhi ôm và vuốt nhẹ tóc anh. Đối với bố, 24 tuổi chắc vẫn còn là nhỏ


“Bỏ con ra, bố sẽ ướt đấy!”


“Khóc đi con, ko có ai hết, chỉ có bố với con thôi, khóc đi!”


Ông nói nhỏ vào tai anh….Câu nói ấy cứ như cơn mưa trên sa mạc…..Anh đã khóc! Khóc trên vai của bố mình, người mà anh nghĩ là ông sẽ ko bao giờ quan tâm đến anh


“Đứng lên nào bé con!”


Yuuhi nói, ông đỡ Yuu đứng dậy rồi trùm lên đầu anh cái khăn bông xù to. Ông đỡ Yuu vào phòng dù trọng lượng của anh thì hơn bố nhiều. Yuuhi giúp con mình lau khô tóc và thay quần áo. Sau đó ông buộc Yuu phải nằm trên giường và ngủ. Tuy đầu óc quay cuồng, Yuu vẫn cảm nhận được tình cảm bố dành cho anh. Ông ngồi cạnh anh và kéo chăn cho Yuu như hồi anh còn bé xíu…..1 tuổi lúc Ryo chưa ra đời. 24 năm sau, cảnh ấy lại lặp lại.


“Ngủ đi con, con đã uống quá nhiều thứ độc hại vào người và cần phải ngủ. Giấc ngủ sẽ giúp con thấy khỏe hơn”


Yuuhi nói trong lúc kéo cái chăn, chỉnh máy điều hòa và ko nhìn Yuu. Bố ơi…… sao tự dưng lại tốt với con thế?


“Bố….”


Yuu kêu khẽ


“Huh?”


Yuuhi quay lại, ngồi lên giường, cạnh chỗ Yuu đang nằm


“Bố…ghét con nhiều lắm mà….”


Yuu hỏi, trông anh bây giờ cứ như 1 đứa bé, vẫn còn nhõng nhẽo với bố mẹ. Yuuhi nhìn anh chăm chú, ông mỉm cười và cúi xuống hôn lên trán anh


“Ngủ đi nhóc, đừng hỏi nữa….. Bố YÊU con”


Yuuhi đáp lại, sau đó ông bỏ ra ngoài để cho anh ngủ. Yuu dõi theo bố khi ông quay lưng bước đi. Bố thật mạnh mẽ, giống như 1 cái tượng đài mà con ko thể vượ qua…. Nhắm mắt…..lần đầu tiên Yuu ngủ say như thế này


………….

………

“Chào con trai!”


“Chào bố!”


Anh chào ông khi vừa tỉnh giấc. Yuu đã ngủ 1 giấc li bì từ 6h chiều hôm qua đến giờ


“Ăn trưa ko?”


“Dạ!”


Yuu trả lời, ngượng thấy rõ. Giờ là 11h AM ngày hôm sau. Anh chưa bao giờ ngủ khiếp như thế, mà ngủ dậy tỉnh táo như con sáo ấy. Yuu ngồi xuống ăn trưa cùng bố, Ryo thì trưa ko có về. Hai người im lặng ăn, Yuu vẫn còn nhớ chuyện hôm qua và trong lòng anh ko còn giận bố nữa.


“Đi đâu chơi ko?”


Yuuhi bỗng nhiên nói, ông uống 1 ngụm nước quả rồi lau miệng đứng dậy


“Dạ….đi đâu hả bố?”


“Cứ đi đi rồi biết ^___^ “


Ông cười và mặc áo khoác vào. Yuu gật đầu nhẹ rồi anh cũng đứng lên đi theo bố


“Ai lái xe nè?”


Yuuhi hỏi khi họ đứng trước chiếc Mercedes mui trần của anh. Yuu lấy chìa khóa và tính mở máy, nhưng Yuuhi lại bảo anh ra để ông lái cho. Yuuhi lái xe đưa Yuu đi công viên, chơi bắn game và cuối cùng là trượt băng.


“Cẩn thận nhóc, lại đây con!”


Phải khó khăn lắm anh mới trượt được vì bỏ quá lâu rồi. Yuuhi trượt ra giữa sân rồi đưa 2 tay gọi Yuu tới


“Lại đây Yuu, con trượt đi, đừng sợ!”


“Trơn quá >”< “


Anh nhăn nhó và ko dám buông tay ra khỏi tay vịn. Bỏ gần 10 năm rồi, giờ trượt lại khó quá


“Được rồi, nào, buông tay ra đi”


Yuuhi thôi ko hối nữa, ông trượt lại gần Yuu rồi đưa tay đỡ anh. Yuu bỏ tay ra và trượt theo bố, nhưng ông đẩy anh ra giữa sân băng và buông tay


“Á…”


“Giữ thăng bằng đi!”


“Uhm… >”< “


“Cố lên!”


Yuuhi vẫn chỉ đứng cổ vũ, Yuu nhìn ông rồi từ từ anh lấy lại thăng bằng và bắt đầu trượt. Khi anh đã có thể tự chủ được trên đôi giày trượt, ông mới lại gần anh và trượt sóng đôi


Trong 1 khoảng khắc, anh chợt thấy mọi thứ sao bình yên quá. Không thể ngờ được 1 lúc nào đó, anh lại có thể “hòa bình” với bố như thế…..


Sau đó, hai người đi chơi công viên, vào quán bar nữa. Cuối cùng, Yuuhi đưa anh ra bãi biển. Lúc này đang hoàng hôn, bố bảo anh tháo giày, xắn quần đi ra biển. Cả 2 im lặng lâu lắm, ko ai nói câu nào. Đứng trước mặt biển xanh mênh mông, anh cảm thấy yên bình. Gió thổi qua, hất tung tóc, từ đằng xa, mặt trời đang lặn xuống mặt biển như quầng lửa khổng lồ


“Yuu này!”


Đang im lặng, bỗng Yuuhi lên tiếng, quay sang nhìn thẳng vào mặt anh


“Dạ….”


“Con rất thích cảnh này đúng ko?”


“Uhm….”


“Bố biết mà…haha…..con vẫn thế”


Ông bật cười, giơ 2 tay ra, ngửa mặt lên trời 1 cách sảng khoái


“Ý bố là sao cơ?....”


Yuu rụt rè hỏi, ông nhìn anh và mỉm cười


“Kết thúc 1 ngày là hoàng hôn, ngày mai lại là 1 phần đời mới, ko nên giữ mãi chuyện buồn trong lòng!”


“……..Uhm….con đâu có buồn!”


“…..haha…..con chưa đủ già để qua mặt bố đâu. Bố biết cái gì đang xảy ra với con, nhưng bố sẽ ko giúp đâu. Con phải tự quyết định cách làm khôn ngoan để có được cái con muốn. Hãy nhớm con có đủ điều kiện để làm bất cứ cái gì, chỉ cần con biết sử dụng những cái con sẵn có”


“Uhm…..”


Anh gật đầu và nhìn ông chăm chú. Trong đôi mắt anh là nhiều câu hỏi hơn. Tại sao….hôm nay bố lạ thế?


“Mai bố bay rồi, tiếp tục qua Angieri. Bố muốn chào tạm biệt con….”


Yuuhi bỏ lửng câu nói khi 2 người vào xe để chuẩn bị đi về khi trời đã tối


“Yuu rất giống bố ^__^ Những cái con có thì Ryo ko có được. Yuu con đừng tự ti về mình nữa…”


Ông nói tiếp và rồi im lặng. 8h tối họ mới về đến nhà. Hai bố con lại im lặng ko nói gì, cứ thế cho đến khi anh chuẩn bị về phòng


“Yuu…….”


Ông chợt ôm lấy anh, 2 tay áp lên má anh và kéo mặt Yuu đối diện với mình. Yuuhi hôn lên má anh và rồi kề môi nói cái gì đó


“Yuu, bố…..”


“Con ko nghe thấy! Bố nói lại đi…”


“Ko đâu con, chỉ 1 lần nữa thôi và lần đó đã qua rồi ^____^”

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét